Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Còn thừa non nửa nồi thịt, Khương Đường dự định mang qua cho Nam Hương và Nam Tuyết một ít.

Khi còn ở chính viện, hai người này đã giúp đỡ nàng không ít, sau này nàng cũng không qua đó nữa, đưa chút đồ ăn xem như có qua có lại cũng tốt.

Khương Đường làm xong bốn chiếc bánh kẹp thịt từ phần bánh dư lại rồi đặt vào trong hộp, sau đó cầm hộp đồ ăn đi tới phòng ở của hai người họ.

Nha hoàn của các viện cũng ở trong cùng một khoảng sân như Yến Kỉ Đường, bên trái phòng của Khương Đường là phòng của Bạch Vi, tiếp theo đó là phòng của Lộ Trúc và Hoài Hề.

Nha hoàn ở chính viện sẽ ở sân trước, lúc này Nam Hương và Nam Tuyết cũng vừa vặn trở về.

Hai người nhìn thấy Khương Đường thì vừa mừng vừa lo: “Đang tính ngày mang sang thăm ngươi đây, thân thể đã tốt hơn chưa?”

Có thể ra cửa thì chắc cũng đã khá hơn rồi.

Khương Đường gật gật đầu: “Đã ổn rồi, chỉ là đại nương tử nhà ta muốn ta nghỉ ngơi thêm vài hôm. Đúng rồi, ta làm bánh kẹp thịt, mang qua cho các ngươi một ít đây.”

Khương Đường đặt hộp đồ ăn xuống, vừa mở nắp hộp thì mùi hương đã thoang thoảng bay ra.

Bánh kẹp thịt vẫn còn nóng, ăn bây giờ là vừa kịp lúc.

Nam Hương kinh ngạc nói: “Hóa ra trong sân thơm như vậy là do thức ăn của ngươi! Đồ ăn thì ta nhận, ở chỗ này của bọn ta cũng không có thứ gì tốt để đưa cho ngươi, vốn định ngày mai sẽ mang sang, vừa lúc ngươi đến thì cũng cầm về đi.”

Đồ vật cho Khương Đường đã được chuẩn bị từ sớm, là một rổ táo và hai đôi giày vải. Giày là do hai người bọn họ tự làm.

Đồ vật tuy không đắt nhưng lại quý ở tấm lòng.

Khương Đường mang thử lại thấy rất vừa vặn: “Làm sao các ngươi biết được cỡ giày của ta?”

Đôi này thoải mái hơn đôi hôm qua nàng mới mua nhiều.

Nam Tuyết cười nói: “Làm nhiều rồi nên chỉ cần liếc mắt là biết cỡ giày của ngươi.”

Khương Đường rất thích: “Cảm tạ hai người.”

Vốn dĩ là sang đưa thức ăn nhưng cuối cùng lại còn có quà cầm về.

Khương Đường đi rồi Nam Hương mới nhìn kỹ bánh kẹp thịt trong hộp, nhìn rất đẹp, vỏ ngoài vàng óng, bên trong đầy thịt.

Mỗi cái đều to cỡ một bàn tay, Khương Đường nhét vào rất nhiều thịt nên chiếc bánh căng phồng lên.

Hai người đều đã ăn cơm chiều, một người ăn hai cái thì không thể nào ăn hết được.

Trời nóng để lâu sẽ hỏng, hai nàng đau đầu suy nghĩ hai chiếc bánh kẹp thịt còn lại nên đưa cho ai.

Nam Hương Nam Tuyết là đại nha hoàn của chính việc nên cũng không giao tiếp quá nhiều với nha hoàn bên dưới. Nếu đưa cho nha hoàn ở viện khác thì cũng không thích hợp.

Nam Hương nói: “Không thì đưa cho Xuân Đài đi.”

Mấy gã sai vặt ở Hầu phủ cũng chỉ có Xuân Đài với Minh Triều còn trẻ tuổi. Lúc Minh Triều đi vắng, Xuân Đài sẽ đi theo Ngũ công tử tới chính viện nên bọn họ cũng xem như có quen biết.

Nam Tuyết cũng không có ý kiến gì, hai chiếc bánh kẹp thịt được đưa sang sân viện bên cạnh.

Xuân Đài không nghĩ tới chuyện tốt thế này lại rơi xuống đầu hắn, sau khi ăn ngấu nghiến hết một chiếc, ợ một cái rồi chuẩn bị ăn cái còn lại.

Cái này thật sự rất thơm, cay đến mức khiến hắn chảy mồ hôi đầy đầu, dầu và nước sốt thấm ra giấy thấm dầu, ăn còn ngon hơn cả món thịt kho.

Hắn dư sức ăn hết hai chiếc bánh kẹp thịt này, Xuân Đài lột giấy thấm dầu của chiếc bánh thứ hai ra, bên trong tràn ngập thịt, hắn hé miệng, đưa chiếc bánh lên gần tới khóe miệng thì bỗng nhiên ngừng lại.

Không biết Nam Hương mua bánh kẹp thịt này ở chỗ nào, nàng ấy mang bánh qua xong thì chưa kịp nói gì đã rời đi.

Đã muộn như vậy nên chắc không phải mua ở ngoài, chẳng lẽ là trù nương ở chính viện làm sao.

Bản thân hắn lúc quay về cũng nghe được mùi hương từ sân viện cách vách bay sang, rất giống với hương vị này. Trù nương ở các viện đều đã thành thân nên cũng không ở trong mấy sân viện này.

Chẳng lẽ là do nha hoàn nào đó làm?

Xuân Đài chỉ biết có duy nhất một người trong đám nha hoàn nấu ăn ngon, chính là Khương Đường.

Sẽ không phải là Khương Đường thật chứ.

Xuân Đài nhìn chiếc bánh kẹp thịt rồi do dự có nên ăn hay không.

Hắn có thể giả vờ không biết, ăn ba, bốn miếng thì công tử cũng sẽ không phát hiện ra.

Nhưng mà công tử chắc chắn rất muốn ăn.

Xuân Đài cất chiếc bánh kẹp thịt đi rồi đến sân viện bên cạnh nhờ người gọi Nam Hương: “Nam Hương tỷ tỷ, ta muốn hỏi thăm chuyện này một chút, bánh kẹp thịt lúc nãy là ai làm vậy?”

Nam Hương cười hỏi: “Ngươi hỏi thăm cái này làm gì?”

Quả thật là do người trong phủ làm.

Xuân Đài nói: “Nếu lại thèm ăn mà tìm tỷ thì cũng không tiện, không biết ai làm thì ta không tới mua được.”

“Không biết ngươi có quen không, là nha hoàn Khương Đường của Yến Kỉ Đường. Nàng ấy bây giờ là hồng nhân bên cạnh Tứ nương tử, đã từng tới phòng ăn của chính viện nấu nướng. Nói như vậy có thể ngươi cũng chưa hình dung… Nha hoàn xinh đẹp nhất chính là nàng ấy.”

Trời đã tối đen, các con đường nối từ phòng hạ nhân đến các viện cứ cách vài bước là được treo đèn lồng. Xuân Đài ôm hộp đồ ăn chạy về Yến Hồi Đường.

May mắn hắn mở miệng hỏi chứ không thì đã ăn sạch sẽ. Chuyện hắn đã ăn mất một cái cũng không cần báo lại, điều này sẽ tốt cho cả hắn và công tử.

Gần đây công việc ở quân doanh ngoài thành rất bận rộn, Cố Kiến Sơn đi sớm về trễ, đêm nay cũng chỉ ăn qua loa mấy miếng.

Nhờ bận rộn mới không nhớ tới Khương Đường.

Ngày đó hắn tự hỏi bản thân nếu là nàng không muốn thì hắn phải làm thế nào.

Cố Kiến Sơn cũng không biết mình nên làm thế nào.

Hắn có thể cướp người, đòi nàng báo ân cứu mạng, nếu nàng không có khả năng báo đáp thì cứ giao chính mình cho hắn là được.

Nhưng Cố Kiến Sơn không thể làm ra loại chuyện phá hoại nhân duyên của người khác.

Không đến chính viện, không nhìn thấy nàng thì sự xao động trong lòng cũng không còn lớn nữa. Có lẽ khi trở về Tây Bắc, không bao lâu sau hắn sẽ quên Khương Đường thôi.

Cố Kiến Sơn cảm thấy nóng bức nên cửa thư phòng buổi tối đều mở toang.

Xuân Đài chạy đến mức đầu đầy mồ hôi, hơn nữa vừa rồi mới ăn cay, âm thanh nghe như đang bốc khói: “Công tử! Ngài còn chưa ngủ nha!”

Cố Kiến Sơn nhướng mày, cũng không ngẩng đầu nói: “Có việc thì đi vào rồi nói.”

Xuân Đài đặt hộp đồ ăn lên bàn sách như đang hiến vật quý: “Đoán xem tiểu nhân mang gì tới cho ngài.”

Cố Kiến Sơn liếc mắt một cái, nói: “Ta nói rồi, thư phòng không phải là nơi để ăn uống.”

Xuân Đài khom lưng, khẽ khàng nói: “Là Khương Đường cô nương làm, nếu tiểu nhân nói dối thì sẽ ra ngoài vừa trồng cây chuối vừa ăn.”

Cố Kiến Sơn buông sách, ánh mắt dán chằm chằm vào hộp đồ ăn.

Xuân Đài đúng là đáng bị phạt, mùng một tháng sau hắn sẽ rời đi, vừa rồi còn nghĩ không nhìn thấy nàng thì trong lòng sẽ không còn rung động nữa, Xuân Đài lại dám can đảm mang đồ ăn nàng làm lại đây.

Cố Kiến Sơn nâng mi hỏi: “Ăn cái gì?”

Xuân Đài cười hì hì nói: “Nó gọi là bánh kẹp thịt, ăn rất ngon!”

Cố Kiến Sơn: “Ngươi ăn rồi?”

Xuân Đài sửng sốt một lát, vừa phủ nhận vừa vuốt m.ô.n.g ngựa: “Tiểu nhân không ăn. Công tử, Khương Đường cô nương có thể làm thức ăn chứng tỏ thân thể của nàng đã khỏe lại, không hổ là thái y do công tử mời tới, y thuật đúng là cao siêu.”

Cố Kiến Sơn mím môi, duỗi tay gỡ nắp hộp đồ ăn xuống.

Lúc bánh kẹp thịt được đưa đến chỗ Nam Hương thì vẫn còn nóng nhưng chờ Xuân Đài ăn xong lại từ phòng hạ nhân mang về Yến Hồi Đường nên đã sớm lạnh.

Cố Kiến Sơn gỡ giấy thấm dầu bên ngoài chiếc bánh ra rồi cúi đầu cắn một miếng, tuy đã lạnh nhưng hương vị vẫn ngon.

Không có chút vị ngọt nào.

Xuân Đài đứng một bên cười ngây ngô :“Tiểu nhân hỏi Nam Hương có thể mua được không, nàng ấy nói được, tiểu nhân sẽ đi hỏi thăm một chút, bảo đảm mỗi lần công tử trở về đều có thể ăn.”

Ăn được thì làm sao, hắn còn phải đến quân doanh, còn có thể ăn được mấy ngày.

Vừa mới khỏi hẳn thì lại làm này làm kia…

Cố Kiến Sơn nói: “Nếu nàng ấy có bán thật thì ngươi mua nhiều một chút.”

Một mình Xuân Đài có thể ăn hai cái, tính cả công tử và Minh Triều cũng chỉ cần sáu cái, Yến Hồi Đường cũng không có nha hoàn hầu hạ, mua nhiều cũng ăn không hết: “Công tử…”

Cố Kiến Sơn nói: “Kêu ngươi mua nhiều chút thì ngươi cứ mua đi.”

Sợ là thiếu bạc nên mới bán cái này, Cố Kiến Sơn lại không thể qua đó đưa bạc cho nàng được.

Xuân Đài cười hì hì: “Tiểu nhân nghe theo công tử. Công tử đối với Khương cô nương thật tốt, chỉ cần ánh mắt của Khương cô nương tốt thì chắc chắn sẽ nhìn thấy chỗ tốt của công tử. Bây giờ Hàn Dư Thanh đã không phải là chỗ đáng lo, công tử có thể kê cao gối mà ngủ.”

Cố Kiến Sơn vừa ăn được một nửa chiếc bánh thì lại thả xuống: “Hàn Dư Thanh?”

Xuân Đài nói: “Chính là Hàn quản sự, lúc trước ở phòng thu chi, sau khi Trương quản sự đi thì hắn đã trở thành quản sự phụ trách việc chọn mua. Hôm trước hắn trở về thì trông như người mất hồn, tám phần là có liên quan tới Khương cô nương.”

Cố Kiến Sơn khẽ cắn môi hỏi: “Sao hôm trước ngươi không nói điều này?”

Xuân Đài nuốt nước miếng: “Công tử ngài cũng không hỏi mà.”

eyJpdiI6InkyWDhtOTAxSlA4ZVpqdG1TREZWOHc9PSIsInZhbHVlIjoiOU83MHpmRnkrbW1zYUV2Q0U5Y1JHWWUwVzRNbklwNlRlaytGSDBobEE3bGFjZnVZbkNlWU5OUWpBNktyQTRuN0oxUlBMamFqRmxYS1Y5MjVkV29ZTlBJU28ydEJnS3Z0UWl3aExmRmVnU1l6TGg1MTlmNE9zR0htUk1kTm42QnlpZVlIbmhvTG91cmVRUWxYZDJEckdSOWUrRUVJemZnaXYxOHYrWFVOeEVEZEdIM3Y3OGY3UXVxczk3c2VyWGRoVWpIYldKMGRHRWRBQjBZdkp1VGxvT1pIQjZwR3BUV0VcL3J4dDh5aTVhTEdQOTljK0crSXRUNUd4bG1KK3RLR3JzNktiTCtRR2NXdHRCaXV3Y0lTaFNTeGZqczdcL3hSOXBmSW9rZEUrKzlzb3ltUGRvY1N3djZueDlvTnlxZE1jRSIsIm1hYyI6IjhmNjQ2NTEyYTVlZTQ4N2ExNmVjZGMwYzlmZTlmYmYwNjhlNjhlOTA1MGU4Mzk3MmRjNWZlODZhNGY1YzRlYTUifQ==
eyJpdiI6IkpcL3BCTXJ0NUgzaVR0cThpZ0xQT0F3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InZxY29yaUV5UnBBSVUzQkI1ZkxENFRWcHlVUjVjZVR2Q1ZDNWllUTl4NTZ4QmRWSFoyR293VlJsTWFmc2U1NkZHT2FvSzRxQUV6VVpMdkRWdEV5NGVPZ01EQ3YxK2VQVHJ6M0o2M0RrU2ZBSWNUV3JBbUNPMWVheFFzNEs3NkxMWUZ5bGdzckFyZDV1N2JjSk9tNTBKeU51V2kyY0crOWVCT21sZmhFQ0g0TT0iLCJtYWMiOiJlYjI1NTYzMzQwMzBjYmUwNTZhZWY1ZDliMjYyYzA1YTM1NzgwMDkyOWUzYzAyYmVlOTczZDU2NTIzZDhiNmVhIn0=

Bán nhiều hơn một phần thì nàng sẽ kiếm được nhiều hơn một xu, hắn cũng không phải ăn không trả bạc, cớ gì lại không mua.

Ads
';
Advertisement