Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Hàn thị không muốn bị Lục Cẩm Dao lấn át cho nên cực kỳ để ý chuyện này. Nhưng bên cạnh Lục Cẩm Dao có một người như Khương Đường, giống như đi thi khoa khảo chép phao. Hàn thị không biết nấu ăn, thực đơn có món gì ngon thì chọn cái đó.

Khương Đường đi theo sau Lục Cẩm Dao, còn ăn nói rõ ràng mạch lạc, giống như... Lục Cẩm Dao mọc thêm một cái miệng.

Hàn thị cũng không có cách nào, việc quản gia từ trước đến nay là người có năng lực làm. Nếu không phải Trịnh thị che chở đại phòng, bất luận như thế nào nàng ta cũng không thể so với Lục Cẩm Dao.

Cuối cùng đành phải để Khương Đường đến phòng bếp lớn giúp đỡ, Tư Hà bên cạnh Hàn thị ở một bên nhìn chằm chằm, để tránh xảy ra sai sót.

*

Lục Cẩm Dao bảo Khương Đường đến phòng bếp lớn, Khương Đường không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

Nghĩ như thế nào đây đều là chuyện tốt, giống như để cho nàng và Lộ Trúc đi tới cửa hàng trông coi cũng là một loại rèn luyện.

Về phần các sư phụ phòng bếp lớn có khó chịu hay không, tất nhiên là có. Phòng bếp lớn và phòng bếp nhỏ của các viện không giống nhau, nội viện đều do chủ tử quản giáo, phòng bếp nhỏ là trù nương tay cầm muôi.

Đại sư phụ đương nhiên cảm thấy bản lĩnh của trù nương không nhiều bằng bọn họ. Một cô nương gia đến nhúng tay vào việc nấu cơm, bất cứ ai cũng không vui.

Nhưng đây là Vĩnh Ninh Hầu phủ, không vui cũng phải kìm nén.

Bề trên mới là chủ tử, làm việc ở trong Hầu phủ không thể so tư lịch, chỉ so ai làm món ăn mà các chủ tử thích ăn. Dựa vào điểm ấy, không ai sánh bằng Khương Đường. Người khác không có bản lĩnh để Trịnh thị và Lục Cẩm Dao dùng cơm, nhưng Khương Đường có bản lĩnh.

Nói cách khác, Khương Đường là nha hoàn của Yến Kỷ Đường, sau khi làm xong gia yến còn phải về Yến Kỷ Đường làm việc, nếu quả thật có thể học chút bản lĩnh từ Khương Đường vậy tất nhiên được lợi không nhỏ.

Sống nhiều năm như vậy không đến mức chút đạo lý này cũng nhìn không rõ.

Khương Đường cũng nghĩ như vậy, đầu bếp làm đồ ăn mấy chục năm công lực khẳng định tốt hơn nàng, nàng chỉ là dựa vào trí nhớ hai mươi năm của mình, đưa đồ hiện đại tới đây. Có thể được học hỏi cùng các đầu bếp nhất định nàng sẽ thu hoạch được rất nhiều cái lợi.

Bắt đầu từ mùng sáu tháng năm, Khương Đường luôn chạy đến phòng bếp lớn ở tiền viên.

So với các phòng bếp nhỏ trong nội viện, phòng bếp lớn không chỉ lớn mà đồ đạc còn nhiều hơn.

Tổng cộng có bốn đại sư phụ, nhìn dáng vẻ hơn bốn mươi tuổi, mỗi người dùng một cái bếp. Mỗi người có hai tiểu học đồ, học đồ đều phải học từ những thứ nhỏ nhất, bây giờ còn ở trong giai đoạn cắt khoai tây sợi, củ cải sợi.

Đừng nhìn trong thời gian ngắn không thể lên bếp, nhưng học đồ của bốn vị đại sư phụ vẫn phải tranh tài.

Bái sư, bưng trà, cung phụng như cha.

Trong một phòng bếp lớn, Khương Đường là nữ tử duy nhất.

Tình cảnh Khương Đường nghĩ tới là làm khó dễ, khinh miệt cũng không xuất hiện, mà đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp bắt đầu thương lượng món ăn trong gia yến.

Mỗi người giới thiệu món sở trường của mình, còn chia hai mươi sáu món ăn.

Khương Đường thở phào nhẹ nhõm.

Là nàng suy nghĩ nhiều, cho dù có người không vừa mắt nàng nhưng đều là lão nhân ở Hầu phủ đã mấy chục năm, không đến mức đem việc không thích viết rõ trên mặt, nhiều lắm là nói ở sau lưng nàng thôi.

Chỉ cần không nói trước mặt mình, Khương Đường cũng có thể coi như không biết, làm sao quản được trong lòng người khác muốn nghĩ gì. Nàng tới nơi này để làm gia yến, hoàn thành tốt mọi việc quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

Nói cho cùng vẫn là nể mặt Trịnh thị và Lục Cẩm Dao.

Khương Đường hiểu được vài đạo lý, bản lĩnh là thứ quan trọng nhất, phải hỉ nộ không lộ ra trên mặt để cho người khác nhìn không ra mình đang suy nghĩ cái gì.

Sẽ cảm thấy mình bí hiểm khó lường.

Nghĩ đến đây, Khương Đường bình thản cùng các đại sư phụ thương lượng về món ăn.

Gia yến tính cả Ngô tiểu nương Thẩm tiểu nương cùng mấy vị tiểu công tử tiểu nương tử, tổng cộng có mười sáu người, hoàn cảnh này mấy thiếp thất ở ba viện Yến Minh Đường không thể tham dự.

Vì nhi tử Ngô tiểu nương và Thẩm tiểu nương đều đã lớn lên lập gia thất, cho nên tuy là thiếp thất, nhưng chờ về sau phân gia, các nàng có thể đi ra ngoài phủ được nhi tử chăm sóc.

Nói cách khác, nhi tử trưởng thành, cuối cùng cũng hết khổ.

Mà những thiếp thất khác, nói khó nghe một chút, chỉ là đồ chơi mà thôi.

Ở trong mắt hạ nhân là nửa chủ tử, ở trong mắt chủ tử chính là nô tài. Ở ngự triều, ít có người sủng thiếp mà diệt thê lắm.

Cho nên thái độ đối với Ngô tiểu nương, Thẩm tiểu nương và Trịnh thị rất khác nhau.

Gia yến nghiêm chỉnh như vậy vẫn là lần đầu tiên Khương Đường sắp xếp, mười sáu người, hai mươi sáu món ăn hai món canh cũng không phải chỉ là chuyện đơn giản như nấu ăn cho Lục Cẩm Dao và Trịnh thị.

Trong hai mươi sáu món ăn này, lại chia làm tám món rau trộn, mười tám món nóng.

Rau trộn có bốn mặn bốn chay, bốn món ăn nóng, là gà vịt thịt cá, còn lại chính là món xào, món hấp mà chủ tử các viện thích ăn.

Một buổi sáng, thực đơn đã hoàn thành. Bốn đại sư phụ mỗi người làm năm món, Khương Đường làm sáu món. Hai món rau trộn lần lượt là thịt chiên giòn, rau trộn măng tây sợi, bốn món ăn nóng lần lượt là thịt thái sợi sốt tương, vịt quay, tôm hầm cà chua, còn có món sườn sốt chua ngọt.

Những món khác thì dễ, nhưng món vịt quay này, Khương Đường phải chuẩn bị cẩn thận, đã lâu không nấu món này nên có chút khó khăn.

Nấu ăn còn có thể thu xếp ổn thỏa nhưng có một chuyện khó hơn là nên bày những món ăn này như thế nào để ai cũng có thể gắp được thức ăn. Cho dù có nha hoàn ở một bên phân chia thức ăn, cũng không thể đi nửa vòng cái bàn qua mặt người khác để lấy đồ.

Trước kia hoàn cảnh thế này nên chia bàn, hoặc là chen lấn.

Chia bàn cũng không được, Vĩnh Ninh Hầu phủ chỉ có Cố Ninh Viễn, Cố Ninh Du còn có hai tiểu nương tử của nhị phòng và tam phòng cùng bốn tiểu hài tử, không thể để riêng bọn hài tử trên một bàn khác.

Nếu nam nhân nữ nhân ngồi chia bàn sẽ không có không khí của gia yến.

Khương Đường ngược lại nghĩ tới một loại bàn, phía dưới là một cái bàn lớn, phía trên là một mặt bàn thủy tinh có thể di chuyển. Ai muốn ăn cái gì thì xoay một chút, đồ ăn gì cũng có thể ăn được.

Lưu ly ở đây rất đắt, dùng ván gỗ làm cũng được.

Cái bàn bên dưới là cái bàn bình thường, lại có thể để theo khẩu vị của mọi người, chọn món mình thích ăn.

Hôm nay Khương Đường đi theo người trong phòng bếp lớn phụ trách gia yến, sau lưng lại là Lục Cẩm Dao, nói chuyện có phân lượng không nhẹ. Trước tiên xin chỉ thị Lục Cẩm Dao có thể làm một cái bàn như vậy hay không, sau khi Lục Cẩm Dao đồng ý, liền cầm thẻ bài của nàng ấy đến chỗ quản sự phụ trách mua sắm ở tiền viện đặt bàn là được.

Quản sự phụ trách mua sắm của phòng bếp lớn ở tiền viện là Hàn Dư Thanh.

Thấy Hàn Dư Thanh, Khương Đường có một chút sửng sốt, nhưng vẫn nhớ hỉ nộ không được thể hiện ra ngoài mặt, nói với hắn muốn mua cái gì.

Ánh mắt Hàn Dư Thanh cực kỳ phức tạp.

Muốn nhìn kỹ Khương Đường nhưng lại không dám. Lại nói thêm hắn đã rất lâu không gặp Khương Đường, hắn biết Khương Đường là nha hoàn tam đẳng, không nghĩ tới nàng ngoại trừ có thể đến chính viện nấu ăn còn có thể đến phòng bếp lớn chuẩn bị gia yến.

Lần đầu tiên gặp mặt nàng còn bưng đồ đi tới nội viện, lúc nhìn thấy Ngũ công tử rất sợ, hôm nay, xoay mình một cái đã có thể thu xếp gia yến.

Trong lòng hắn vui mừng, nhưng nhiều hơn là chua chát, giống như Khương Đường cách hắn càng ngày càng xa.

Hàn Dư Thanh suy nghĩ cẩn thận lời nói ngày đó của Khương Đường là có ý gì, nhưng nàng là một nữ tử, lại có tướng mạo thu hút như vậy, đi ra ngoài khó tránh khỏi hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Hàn Dư Thanh cũng không phải nói sau khi thành thân sẽ không cho Khương Đường ở cạnh Tứ nương tử, bọn họ về sau có thể đi theo Tứ gia, hắn nỗ lực lên làm đại quản sự, Khương Đường làm đại nha hoàn bên cạnh Tứ nương tử.

eyJpdiI6InZmVXZCQXUwMEsxT2lVellYMEJGRHc9PSIsInZhbHVlIjoidFNBMWNObUpxN2xUcU9EVzBacFpUUFpndlwvSjBBVVlId2VmVVlKZUxMdlhLR1RIMW5wYURuQlBmWUhQMUpCWlpLWVNkajdXWlFtazZSOUdGclB2NzU5eEh0cG5GT2NwNDhJYll0bksyUVFYb2ZDK2dNRDhJTnZwaGtNWGZOVHFMMlwvR1NjaVRkNjhPXC8rb3h3Snk3TTVkemlyejNxaHNyQ3BTbWZCVU1qbFRzPSIsIm1hYyI6IjJiMWQ3YzkyNDVjNzRhZGJhZDQyNzczOGI2ZmJhYTk5OGIyOGE0NzgyMDhhOGE5ZDBjNTY3NWMyYTViOWIzOGUifQ==
eyJpdiI6IjZUTFdSS0dhOVwvRGhuY0tvRXVLSldRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjMzZFdvMjZ2Y3RkdUJ5WjdOdmlUTHczMGVrZ1NNM29qdkpqT0ZEUUNwS0lGOSsrWUY1TENsampaRmtzTERtUFpNTjdEWE9lXC9nWE1iTHNqdTFpTVVOK0VielNNY0lOUUZJdnN5Z1pSeDBhZ3hZTEFkVzhLWUZxQ2RDVVpVZjdac3E4WVBMd3JWN0JHa1hLb2gwUUtjRDlQMXRRXC9nSndZazBWeW5qVHl6WEMrZWRiVDVKWjFMcGh4bXBmRG1rUG41Z253T0VaUGdvWnZudzdvSkNlYUQ5WitjSmQ2Kyt5WTJIUnQ4SDRGNnFReDM3dVJBWVd5bUVUdG1mOVFYTDcrXC90ZVVUTGRLYW5CZzBRYlFCOEFkNk5ia3duZWxnelI2WVkxd0ttWW5DMExDaE9CdmRvd1J0UmVJc1NRUTIyTEhvRnJ1cmxGNGw0TUdSSVBkM21XQXU3bjdmdzYxYlc3Ymp3czEzeFhSdENZWUkyQUpIdmhDbHBsQ2ZUQjFWVmJzallHbFdlc1ZadEtSSDNOVEdKR2tvbWc9PSIsIm1hYyI6IjU5YTA4MDA5MDdjMGI2NjJjY2YxMzg5MTA3NjViNTQ2ZDA4Yzk2NDIxZjRlMjEwZTk0MGMxMzU3MDI0Y2Y5ZDAifQ==

Hàn Dư Thanh định thần lại, hắn chăm chú nhìn bản vẽ, cẩn thận hỏi, “Hai ngày là có thể làm ra một cái bàn như vậy, trước mùng chín ta sẽ đưa bàn tới.”

Ads
';
Advertisement