Ông nhìn công thức trước rồi lại nghe Cố Kiến Sơn nói: “Cái này có thể mang theo chuẩn bị bất cứ lúc nào cần đến. Bình thường ăn uống cũng có thể điều chỉnh một phen, bên kia nói ăn một miếng có thể đánh được một ngày, trong quân doanh chúng ta người ăn nhiều, một miếng sao có thể trụ được hơn nửa ngày?”
Từ tướng quân: “Chỉ một miếng?”
Cố Kiến Sơn cẩn thận gật đầu: “Chỉ một miếng.”
Từ tướng quân đặt công thức xuống, cầm bánh quy lên bẻ một miếng.
Sức lực ông lớn, bẻ cái này phải dùng sức, cảm giác trên tay rất chân thật. Hơi giống với lúc đánh rơi miếng gạch trát ông giúp người dân trong thôn xây nhà khi không ở trong quân ngũ.
Bánh quy ông bẻ ra đều bỏ hết vào miệng, phần bột trên tay cũng chẳng bận tâm mà lau lên trên người.
Nói về ngon thì đương nhiên là đồ ăn trong tửu lâu ngon, nhưng bọn họ không ăn được thức ăn trong tửu lâu.
Từ tướng quân cực kỳ ít mong chờ bánh lương khô, dẫu sao đạo lý chẳng thể nào có được cả hai ông hiểu rõ hơn ai hết.
Quân lương có hạn, muốn ăn no kèm cả vị ngon là điều không thể được. Tất nhiên muốn ăn ngon thì không ăn no được.
Món này nếm vào mà lại có mùi thịt khô hành hoa, dù chỉ thấy chút xíu thịt thì ấy cũng là thịt. Dù thịt có bé thế nào.
Trong ấn tượng của Từ Trinh Nam, hành là để tái thả vào nồi thịt ninh, ngoài trừ bánh hành hoa thì đây vẫn là lần đầu tiên ông ăn được loại đồ hoàn toàn là mùi thơm của hành lá này.
Từ tướng quân rất thích ăn bánh nướng, không quan tâm là bánh lớn hay bánh thịt thì đều thích ăn, bánh quy cũng có một chữ bánh không phải ư.
Hai mắt Cố Kiến Sơn nhìn chằm chằm Từ Trinh Nam, không đợi ông nuốt xuống đã hỏi: “Thế nào?”
Từ Trinh Nam một tay ôm cổ, một tay vươn về phía Cố Kiến Sơn: “Nước nước nước, nghẹn rồi!”
Cố Kiến Sơn hít một hơi rồi đi đến bên giường lấy nước của Từ Trinh Nam đến.
Uống nước xong, Từ Trinh Nam mới không nhanh không chậm nói: “Không khó ăn, chỉ là hơi nghẹn thì hoảng.”
Cố Kiến Sơn vội nói: “Bên trong đó có khoai lang khoai môn, chiếm trọng lượng không nhỏ. Cũng có rau, tiện lợi hơn so với quân lương. Tuy chắc chắn không thỏa mãn được so với ăn cơm nóng nhưng một người mang theo một miếng là có thể giảm đi thời gian hỏa đầu quân nổi lửa nấu cơm lúc đánh trận, rất có ích đối với chúng ta.”
Trên chiến trường một giây một phút đều cực kỳ quan trọng, thậm chí có thể quyết định sinh tử thắng bại.
Từ tướng quân gật đầu: “Cái này là người trong nhà ngươi làm ra?”
Ông nghe nói phủ Vĩnh Ninh Hầu lập được công.
Cố Kiến Sơn khoanh chân ngồi xuống: “Đầu bếp trong nhà nghĩ ra, cái miếng cơm cháy lần trước cũng thế, không phải tướng quân từng thử rồi sao? Có điều thứ ấy là làm từ gạo, quân doanh chúng ta đào đâu ra nhiều gạo như thế, vẫn là khoai lang khoai môn tốt.”
Từ Trịnh Nam mỉm cười, ông bật cười lên thì lộ ra sự chất phác hăng hái: “Được lắm.”
Ông vỗ vai Cố Kiến Sơn, lặp lại lần nữa: “Được lắm.”
Ông xuất thân nghèo khổ, không biết tư vị của việc được người hầu hạ là gì. Trong mắt ông, công tử thể gia đều da mịn thịt mềm, vai không thể khiêng tay không thể xách, đến người cha như Vĩnh Ninh Hầu cũng như thế.
Cứ nhìn nhi tử của Định Bắc hầu, chẳng đón nổi một đ.ấ.m của ông.
Cố Kiến Sơn khá lắm.
Cố Kiến Sơn để công thức và lương khô lại rồi về đến doanh trướng của mình.
Doanh trước của hắn đã thu dọn ngay ngắn sạch sẽ.
Đưa tới theo xe chở lương thực còn có hai lá thư nhà, một cái là Trịnh thị viết, một cái là Tam ca hắn viết.
Thư Trịnh thị viết đều giống như lúc thường, bảo rằng mọi chuyện trong nhà đều ổn, rồi lại hỏi hắn có khỏe hay không, mấy lời bên trên Cố Kiến Sơn đều có thể thuộc vanh vách.
Ngày trước Cố Kiến Hải chưa từng viết thư cho hắn bao giờ, trong thư viết những gì Cố Kiến Sơn đã có thể đoán ra được. Vừa mở ra đọc, bên trên viết đầu đuôi ngọn ngành làm bánh quy, vì sao đã lâu vậy mới đưa đến.
Cuối cùng Cố Kiến Hải không ngừng lấy làm xấu hổ… đã cảm ơn đầu bếp rồi, ngũ đệ xin cứ yên tâm.
Vẽ vời thêm chuyện, có cảm ơn hay không, còn lâu hắn mới để ý.
Cố Kiến Sơn gấp bức thư lại châm lửa đốt.
Ánh lửa phản chiếu lên mặt hắn, lá thư cũng nhanh chóng bị ngọn lửa l.i.ế.m sạch.
Cố Kiến Sơn phủi tay, lai lịch nguồn gốc hắn biết là được, người khác không cần biết.
Mưa ở Thịnh Kinh đổ suốt ba ngày, ngày mưa tạnh, đụn mây bên chân trời rút đi, mới sớm đã trông thấy ráng ngũ sắc chói một vùng.
Chỗ không có mây sắc trời cực kỳ xanh, như thể thật sự được gột rửa.
Gã sai vặt của phủ Vĩnh Ninh Hầu chạy vội từ trên phố về, vào đến cửa phòng thì thở hổn hển mấy hơi, lập tức đi tìm quản sự.
“Ngụy quản sự, Tam gia của bọn ta nói… các đại thần cứu trợ đang cách thành năm mươi dặm, sắp đến Thịnh Kinh rồi…”
Quản sự nghe gã nói xong thì vội vàng đến chính viện, sau khi đợi nha hoàn thông báo thì lập tức nói với Trịnh thị: “Phu nhân, Tam gia truyền lời về, nói là các đại thần cứu trợ Điền Nam đã đến chỗ cách thành Thịnh Kinh năm mươi dặm rồi.”
Trịnh thị: “Thật ư?!”
Quản sự đáp: “Tiểu nhân không dám nói láo.”
Trịnh thị xua tay để quản sự đi xuống rồi dặn dò đâu ra đấy: “Nam Tuyết, ngươi đi nói tin này cho tứ nương tử. Nam Hương, ngươi đến phòng bếp lớn, dặn dò chuẩn bị cơm trưa, bảo Tôn đại nương, Lý đại nương qua đấy giúp đỡ.”
Bây giờ mới là sáng sớm, đến giữa trưa chắc chắn có thể quay về.
Mấy bữa nay Trịnh thị lo lắng không yên, Cố Kiến Châu là thân nhi tử của bà, sao bà có thể không lo cho được.
Vĩnh Ninh Hầu cũng không biết tin tức Cố Kiến Hải có thể nghe ngóng được, xem ra là ở quân doanh có ích.
Nam Hương, Nam Tuyết đáp vâng, một người đi về phía Yến Kỉ Đường, một người đến phòng bếp nhỏ.
Hạ tuần tháng năm, Cố Kiến Châu đến Điền Nam, bây giờ đã là mùng mười tháng sáu, đi mất hai mươi ngày, cuối cùng cũng về rồi.
Không kể thời gian đi đường thì thời gian ở Điền Nam mất cả nửa tháng.
Lục Cẩm Dao nghe được tin là lúc đang ngồi đọc sách, nàng ấy khựng lại một lúc rồi gập sách lại, lúc này mới vịn tay Lộ Trúc từ từ đứng dậy.
“Vậy ta ở đây thu dọn một lát, tí nữa sẽ đến chính viện. Nguyệt Vân, ngươi tiễn Nam Tuyết cô nương ra ngoài.” Lục Cẩm Dao đặt sách xuống, đi đến bàn trang điểm đổi một cây trâm, suy nghĩ rồi đổi luôn xiêm y.
Hai mươi ngày không gặp, trong lòng nàng ấy không chỉ có mong nhớ.
Nàng ấy nhìn vào gương, ngắm thế nào cũng không cảm thấy vừa ý, bèn quay đều hỏi Lộ Trúc: “Cả người ta thế nào? Có chỗ nào không thỏa đáng không?”
Lộ Trúc đáp: “Chỗ nào của đại nương tử cũng đều thỏa đáng, chỉ sợ Tứ gia về trông thấy ngài thì vui mừng đến nỗi mất tri giác.”
“Nói bậy.”
Lục Cẩm Dao vui sướng đến nỗi quên béng đi, bữa cơm đầu tiên Cố Kiến Châu quay về ắt phải ăn ở chính viện, bây giờ chính viện chỉ có một đầu bếp: “Ngươi bảo Triệu đại nương đến chính viện giúp đỡ, Khương Đường ở lại.”
Không thể cứ cho Khương Đường đi được, cơ hội đều là cho, Triệu đại nương ở căn bếp nhỏ tại Yến Kỉ Đường đã hai năm, nàng ấy cũng vô cùng vừa lòng.
Lục Cẩm Dao lại nhìn vào gương, nàng ấy bỗng nhớ tới ngày này tháng trước Cố Kiến Thủy quay về, có dẫn về một ngoại thất và một hài tử từ Tương Thành.
Cho dù tin tưởng Cố Kiến Châu sẽ không làm ra loại chuyện này nhưng nàng ấy vẫn thấy sợ: “Lộ Trúc với Khương Đường theo ta đến chính viện đi. Hoài Hề trông coi viện.”
Dù sao có Khương Đường ở bên cạnh, nàng ấy cũng yên tâm.
Có thể là vì thích ngắm nhìn cô nương xinh đẹp, nhìn thôi đã thấy trong lòng thoải mái, làm việc gì cũng đều vừa ý.
Sau khi thu dọn đầu đuôi xong, Khương Đường và Lộ Trúc theo Lục Cẩm Dao đến chính viện.
Sau khi đến nơi, Trịnh thị liền mời Lục Cẩm Dao ngồi xuống, Khương Đường và Lộ Trúc đứng sau lưng Lục Cẩm Dao như hai môn thần.
Trịnh thị ra lệnh: “Nam Tuyết, ngươi mang chậu đá lên.”
Chính viện vẫn chưa dùng đến đá, do Trịnh thị sợ Lục Cẩm Dao nóng.
Phía Bắc của sảnh đặt hai cái ghế bành, đặt giữa hai ghế là một cái bàn nhỏ.
Lục Cẩm Dao ngồi ở bên phải, trên kệ đằng sau bày hai đóa hoa sen nở rất to, khiến cho lòng người thoải mái.
Trịnh thị bảo: “Lần này cũng coi như là ra ngoài thấy cảnh đời, đọc vạn cuốn sách cũng không bằng đi vạn dặm đường, hắn làm quan, càng cần phải quan sát lòng dân, biết nỗi khổ của bách tính, con rộng lượng một chút.”
Bà sợ trong lòng Lục Cẩm Dao có oán giận, thai đầu mà lại là lúc ba tháng đầu quan trọng, Cố Kiến Châu không ở đây, trong lòng ai cũng đều không dễ chịu.
Lục Cẩm Dao cười đáp: “Sao có thể, phu quân buôn ba vì việc nước chuyện công, con dâu nên hiếu kính với cha mẹ chồng trong nhà, để phu quân không phải lo việc hậu phương. Tuy con có thai, nhưng mẫu thân và mấy tẩu tử đều chăm sóc con vô cùng, đây là phúc của con, con vui mừng còn chẳng kịp.”
Khương Đường cúi đầu, cảm thấy lời này của Lục Cẩm Dao nói cực kỳ hay.
Quả nhiên, sắc mặt của Trịnh thị càng lúc càng tốt, đợi gần hai giờ, đã quá trưa nhưng người vẫn chưa về, Trịnh thị và Lục Cẩm Dao ăn chút cơm trước.
Qua giờ Mùi, Cố Kiến Hải mới đưa một người về.
Nha hoàn canh ở ngoài sảnh đi vào thông báo, Trịnh thị bảo người mau đi vào, ngàn trông vạn ngóng cũng coi như là thấy được Cố Kiến Châu về.
Khương Đường âm thầm ngẩng đầu lên lén nhìn một cái, chỉ thấy bên cạnh Tam gia Cố Kiến Hải là một nam nhân thân hình mảnh khảnh, trông gầy gò, râu ria xồm xoàm.
Trông hình dáng, hơi hơi có vài phần dáng vẻ trước kia của Cố Kiến Châu.
Đây là Cố Kiến Châu?
Cố Kiến Châu đã gầy đi cả một vòng quỳ trên mặt đất: “Nhi tử bất hiếu, đã để mẫu thân lo lắng rồi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất