Xuân Đài vừa khóc vừa bôi thuốc cho Cố Kiến Sơn: “Công tử, không phải sáng nay ngài vẫn ổn hay sao?”
Minh Triều liếc mắt một cái, không nói gì.
Cố Kiến Sơn thấy phiền ghê gớm, hắn không nhịn được nói: “Câm miệng.”
Cố Kiến Sơn: “Bôi thuốc nhanh lên, không được thì để ta tự làm.”
Trên người Cố Kiến Sơn có mấy chỗ bị thương nhìn mà rợn người, một vết ở ngực, miệng vết thương rộng ba ngón tay.
Một vết thương ở cánh tay, một vết ở chân trái, còn một vết ở bụng dưới, miệng vết thương còn chưa khép lại, khi bôi thuốc còn đang rỉ m.á.u ra ngoài.
Những vết thương nhẹ khác đã gần khỏi hẳn, Minh Triều nhận lấy công việc của Xuân Đài, bôi thuốc lên vết thương nặng nhất xong quấn gạc lên: “Công tử, thái y nói phải tĩnh dưỡng, đặc biệt là vết thương ở cánh tay.”
Hắn chỉ mới đi sắc thuốc mà đã xảy ra chuyện như này rồi.
Cố Kiến Sơn nhìn vết thương ở tay phải, lúc trước có thể thấy cả xương, giờ miệng vết thương đã khép lại, nhưng cánh tay phải vẫn không thể cầm đồ được.
Phải dưỡng thương thôi, suýt nữa thì hắn đã c.h.ế.t ở chỗ núi giả đó rồi.
Nhưng mẫu thân bệnh nặng, nếu hắn trở về mà không đi thăm là vô lý.
Xuân Đài không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy hắn bày ra dáng vẻ như trời sắp sập.
Cố Kiến Sơn: “Khương Đường đi tìm ngươi à?”
Xuân Đài gật gật đầu.
Cố Kiến Sơn nói: “Chuyện này không thể để người thứ năm biết.”
Ngay cả Vĩnh Ninh hầu hắn còn chưa nói, người ngoài chỉ nghĩ hắn phụng mệnh hồi kinh, tay phải hắn bị thương, thái y nói có lẽ sau này sẽ không cầm thương được nữa, vết thương ở n.g.ự.c tuy không tổn thương đến phổi, nhưng lúc trước đã mất m.á.u quá nhiều.
Cái mạng này là nhặt về tới.
Với võ công của hắn căn bản không chịu được trọng thương như vậy, Cố Kiến Sơn nghi ngờ trong quân có nội gián.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy bất lực, còn bị Khương Đường bắt gặp.
Hắn ngồi dưới đất, ngửa đầu lên nhìn nàng, bị nàng đỡ dậy, còn ngồi phía sau núi giả thở phì phò, ngay cả đứng dậy cũng phải tốn sức… Tất cả dáng vẻ này, đều bị nàng thấy.
Cố Kiến Sơn nâng tay trái tên ấn vào mi tâm: “Không có chuyện gì lớn, ở Tây Bắc bị thương mấy chỗ, sợ phu nhân lo lắng nên không nói ra ngoài. Trên đường trở về, không bị ai bắt gặp chứ?”
Xuân Đài lắc đầu: “Không có, nhưng về phía bên Khương Đường cô nương…”
Cố Kiến Sơn: “Nàng sẽ không nói ra ngoài.”
May mà lúc ấy nàng không hoảng hốt kêu to, nếu không tất cả tâm tư của hắn đã hoàn toàn uổng phí cả rồi.
Thật ra Khương Đường không phải người như vậy, lúc ấy Trương quản sự kéo nàng ra sau núi giả, nàng được hắn cứu cũng không sợ tới mức la to, hai người họ thật sự có duyên với núi giả.
Minh Triều dọn dẹp băng gạc dính máu, rồi bưng thuốc đã được sắc vào, khi sắc thuốc hắn phải ra sau hậu viện nếu không sẽ bị hai bà tử bắt gặp.
Xuân Đài thút thít: “Nếu sớm biết thì tiểu nhân đã cùng đi Tây Bắc với công tử.”
Cố Kiến Sơn giật giật cổ tay: “Ta đâu có chết, vết thương cũng không phải không khỏi được, ngươi như vậy, làm ta còn tưởng đâu đang vội quay về đội khăn tang cho ta ấy.”
Xuân Đài tự tát hai bạt tay: “Phi phi phi, công tử đừng nói bậy.”
Ánh mắt của Cố Kiến Sơn dừng trên cổ tay phải trong chốc lát, đại phu nói hắn xương cổ tay của hắn bị thương, sau này cánh tay này có lẽ không thể dùng được nữa.
Không phải khi cử động sẽ đau, mà là không cầm được thương và kiếm.
Thương pháp không có điểm yếu nào của trước kia, sau này sẽ chỉ tạo thêm gánh nặng cho hắn, không có cánh tay này, rồi hắn dựa vào cái gì lên chiến trường đây.
Thánh Thượng kêu hắn tĩnh dưỡng, chữa lành vết thương rồi tính tiếp.
Lúc vừa tỉnh lại, hắn cũng giống như Xuân Đài, nhưng sau đó lại cảm thấy, chỉ là cổ tay không thể cử động nữa thôi, vẫn còn mạng cơ mà.
Tay phế không có nghĩa là con người cũng phế.
Khi đó, hắn còn mơ thấy mẫu thân với Khương Đường.
Mơ thấy vài chuyện lúc nhỏ, mơ thấy Khương Đường kêu tên của hắn, gọi hắn tỉnh dậy.
Hắn có thể đi có thể cử động, may mắn nhặt về một cái mạng, làm sao có thể tự sa ngã được.
Còn có Khương Đường.
Cố Kiến Sơn lấy từ trong lòng n.g.ự.c ra một viên kẹo bọc giấy, như thể trong miệng ngọt thì không còn đau đến vậy nữa.
Hắn nhét giấy vào túi, sắc mặt Cố Kiến Sơn trở nên nghiêm túc: “Kín miệng chút, nếu để cho phu nhân biết thì đi lãnh tám mươi quân côn.”
Tám mươi quân côn sẽ lấy mạng họ.
Xuân Đài dùng sức gật đầu: “Tiểu nhân nhớ kỹ.”
Chờ bôi thuốc xong, Cố Kiến Sơn mặc quần áo vào, hắn giơ tay lên dính tới vết thương, khiến hắn đau tới mức nhe răng trợn mắt.
Xuân Đài hận không thể chịu thay hắn được.
Cố Kiến Sơn: “Với lại, nếu Khương Đường có hỏi thì nói ta không sao, vết thương nhỏ mà thôi.”
Nhưng không chắc nàng sẽ hỏi.
Xuân Đài thầm nghĩ, đã thành ra vậy rồi, về còn phải khiêng về mà còn kêu vết thương nhỏ, có vết thương nhỏ nào thế này không?
Vào lúc này rồi còn ra vẻ làm gì chứ.
Xuân Đài: “Ta đã hiểu rồi.”
Cố Kiến Sơn không muốn để cho Khương Đường thấy dáng vẻ này của hắn, bị thương đổ m.á.u sẽ khiến người ta đồng tình, nhưng mà hắn không cần đồng tình.
Hôm sau.
Mới sáng sớm Khương Đường đã tới chính viện, hôm nay trời đầy mây, có mưa nhỏ, mát mẻ hơn bình thường.
Biết Cố Kiến Sơn không thể tới chính viện dùng cơm nên Khương Đường không uổng phí tâm tư làm đồ ngọt nữa. Bệnh của Trịnh thị đã khỏi hẳn thật rồi, buổi sáng bà dùng một chén tào phớ nhỏ, hai cái bánh bao nhỏ, còn uống thêm nửa chén sữa bò.
Ăn cơm xong, bà kêu Nam Hương mở ngăn tủ ra, cân nhắc mặc bộ xiêm y nào phơi nắng đây.
Sau khi chọn xong quần áo, Trịnh thị lại nhìn khắp hộp trang sức, cuối cùng chỉ vào một bộ trang sức ngọc trai dưới tầng chót hộp: “Lấy cái này ra.”
Nam Hương khẽ giật mình, còn tưởng rằng hôm nay Trịnh thị muốn đeo bộ này.
Bộ trang sức này Trịnh thị đeo vào lúc mới vừa thành thân, hạt ngọc không lớn nhưng lộ rõ vẻ mượt mà đáng yêu. Đến từng tuổi này, Trịnh thị nên đeo trang sức phỉ thúy hoặc điểm thúy quý giá hơn.
Cho dù có dùng ngọc trai làm trang sức thì cũng phải to hơn móng tay, vậy mới có khí chất áp chế.
Nam Hương lấy từng món trang sức ra: “Phu nhân.”
Trịnh thị: “Bỏ vào tráp, đưa cho Khương Đường.”
Lúc này Nam Hương thật sự ngây người, bộ trang sức này nếu ít thì cũng có giá hơn trăm lượng bạc, không hề thích hợp để dùng thưởng cho nha hoàn.
Nói câu không dễ nghe, làm nha hoàn mệnh tiện, chịu không nổi trang sức quý giá như vậy.
“Phu nhân, ngài thưởng cho Khương Đường, bên phía tứ nương tử e là…” Nam Hương vẫn muốn khuyên vài câu, nàng ấy nói: “Ngài bận lòng tứ nương tử thì cũng không nên thưởng cho Khương Đường món đồ quý giá như vậy.”
Cho dù mấy ngày qua có hài lòng với Khương Đường, vậy thì chỉ nên tính lên đầu tứ nương tử, Khương Đường qua đây là nhờ có lòng hiếu thảo của tứ nương tử.
Trịnh thị nói: “Vậy đại phòng nhị phòng có ai không hiếu thảo à, ta mà bận lòng các nàng thì phải thưởng hết.”
Nam Hương thế mà lại thấy lời này vô cùng có đạo lý, làm nha hoàn chủ tử nói gì thì là cái đó: “Vậy lát nữa nô tỳ sẽ đưa cho Khương Đường.”
Trịnh thị cười mỉm: “Ta đã khỏe lắm rồi, nói với Khương Đường, trưa với tối lại đây một lần, thời gian còn lại thì không phải ở lại chính viện trông nom nữa.”
Chờ thêm dăm ba bữa nữa bà khỏe hẳn thì không cần đến đây.
Nam Hương nói không sai, Khương Đường là nha hoàn của Lục Cẩm Dao, nên ở Yến Kỉ Đường thì phải ở Yến Kỉ Đường.
Bây giờ Trịnh thị đã khá ổn rồi, cũng có thể quán xuyến chuyện trong phủ: “Ngươi đến Yển Hồi Đường hỏi xem khi nào rảnh, vất vả lắm mới trở về một chuyến, cả nhà phải tụ lại một bữa mới được.”
Cả nhà ngồi bên nhau ăn bữa cơm, vô cùng náo nhiệt, thật tuyệt làm sao.
Sau khi lão nhị trở về, hai huynh đệ này vẫn chưa gặp mặt, tất nhiên Trịnh thị muốn lót đường cho Cố Kiến Sơn, với lại đều là thân huynh đệ, theo lý phải chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau.
Bà không sợ bị người ta nói bất công, có ai mà không bất công đâu.
Nam Hương thi lễ: “Nô tỳ sẽ đi ngay.”
Nàng đi tặng trang sức cho Khương Đường trước rồi mới chạy qua Yến Hồi Đường.
Khương Đường không mở ra trước mặt Tôn đại nương với Lý đại nương, mà chờ sau khi trở về Yến Kỉ Đường, nhân lúc nhĩ phòng không có người nàng lặng lẽ mở ra nhìn xem.
Trang sức bên trong hoa mỹ đến mức chói mắt.
Ba cây lược, một cặp trâm cài đầu, một cặp bộ diêu, còn có mấy món đồ Khương Đường chưa từng thấy qua, không biết dùng để làm gì.
Nhìn qua một cái, Khương Đường lập tức đóng hộp lại.
Bộ trang sức này, giá trị có lẽ không ít bạc, cứ như vậy cho nàng, Lục Cẩm Dao có biết không?
Người ở dưới mái hiên vẫn nên nói một tiếng với Lục Cẩm Dao.
Ngày trước, Lục Cẩm Dao cũng đã nói qua, chính viện thưởng thì tự mình cầm, không nên vì tư lợi mà bội ước.
Khi Lục Cẩm Dao thấy trang sức thì ngẩn người, nàng ấy chưa từng thấy Trịnh thị đeo mấy món này, chắc là đồ hồi còn trẻ. Những thứ này quá quý trọng đối với Khương Đường, bởi vậy cũng có thể nhìn ra trong lòng Trịnh thị cực kỳ hài lòng.
Chẳng qua là hài lòng với Khương Đường chứ không phải nàng ấy.
Lục Cẩm Dao thu hồi biểu cảm, mấy ngày nay nàng ấy làm không tốt, không nên bởi vì Cố Kiến Châu vừa đi là không làm gì cả mặc kệ tất cả mọi việc, hiếu thảo không chỉ là lời nói, Khương Đường đi hầu hạ chứ không phải công lao của nàng ấy.
Là một chủ tử môi chỉ cần khẽ chạm là có người làm thay, nhưng không phải chuyện gì cũng có thể bắt người ta làm thay.
Mấy ngày nay quả thực nàng ấy ít qua đó.
Cố Kiến Châu đến Điền Nam, nàng ấy phải ở nhà chăm lo cho nhị lão chứ không phải chỉ nói ngoài miệng.
Ban thưởng cho Khương Đường chưa chắc không phải nhắc nhở mình.
Lục Cẩm Dao cười nói: “Nếu cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi, mấy ngày qua vất vả cho ngươi rồi. Phu nhân coi trọng ngươi là chuyện tốt, đừng bởi vì được thưởng mà quên mất bổn phận của mình.”
Nói vậy, đồ trang sức là của nàng rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất