Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Hôm nay An Dương đi ra ngoài mang theo không ít thứ.

Nàng ấy ngồi, đầu bếp với gã sai vặt ngồi, còn có chở mấy thứ như nồi chén gáo bồn.

Tổng cộng có ba xe.

An Dương hào phóng nói: “Vậy thái tử ngồi xe cuối cùng đi, nhưng đồ có hơi nhiều, thế tử vất vả chen chúc một chút đi.”

Chu Thần Viễn nào dám nói vất vả, hắn cắn răng, đỡ tay gã sai vặt chui vào xe ngựa.

Mấy gã sai vặt với xa phu cũng bị thương không có mệnh tốt như vậy, chỉ có thể chờ ở đây, chờ người của phủ Định Bắc hầu tới đón. Có lẽ sau khi trở về còn bị phạt tội không chăm sóc chu đáo, nhưng vậy thì cũng đúng người đúng tội thôi.

Bên cạnh là chậu chậu bát bát, chỉ có một góc là ngồi được. Mặt Chu Thần Viễn nặng nề đến mức có thể nhỏ ra nước, hắn ta chỉ kêu xa phu cọ nhẹ xe ngựa của Vĩnh Ninh hầu phủ, kết quả lại khiến cho người ngã ngựa đổ.

Đúng là kỳ lạ.

Chân hắn ta bị thương, không qua ba tháng không khỏi được, ra ngoài một chuyến mà mỹ nhân còn chưa được gặp, thật là xui xẻo.

Trên đường xóc nảy, Chu Thần Viễn nghe tiếng leng ca leng keng suốt cả quãng đường, thỉnh thoảng còn có nồi chén gáo bồn va vào người hắn ta. Chờ đến khi hắn ta chịu đau không la lên được một nửa thì xe ngựa của Lục Cẩm Dao đã từ cửa phụ góc Đông Nam vào phủ.

Sau khi Khương Đường xuống xe đã lập tức đi mời phủ y, sau khi chẩn trị một hồi, phủ y nói bình yên vô sự, thai tượng mạch tượng đều bình thường, bọn nha hoàn Yến

Kỉ Đường mới yên tâm.

Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, nếu Lục Cẩm Dao xảy ra chuyện, mấy nha hoàn Yến Kỉ Đường đều chạy không thoát.

Lục Cẩm Dao cảm thấy không sao cả, nhưng mà đột nhiên phanh gấp, bị âm thanh đằng trước làm cho hết hồn, biết bên kia là Chu Thần Viễn, trong lòng còn sảng khoái, có thể xảy ra chuyện gì chứ.

Hoài Hề hỏi rõ Khương Đường mọi chuyện xảy ra, biết xe ngựa của phủ Định Bắc hầu bị lật, còn nhà mình thì bình yên vô sự, nàng ấy thở phào nhẹ nhõm.

“Đáng lắm, sao có thể không có mắt vậy chứ?!” Hoài Hề cũng không thắc mắc tại sao đột nhiên xe ngựa lại va chạm, chỉ nói: “Những chuyện này khó lòng phòng bị, đại nương tử không có chuyện gì là được, ta đi xem xa phu, dặn dò thêm mấy câu.”

Khương Đường gật gật đầu, nàng cảm thấy nên nói một tiếng với Lục Cẩm Dao.

Lần đó ở thôn trang, là bởi vì không xảy ra chuyện gì nên nàng không nói.

Lần này suýt nữa đã xảy ra chuyện, nếu thật sự bởi vì nàng mà hại Lục Cẩm Dao thì lương tâm nàng không thể chịu được.

Khương Đường đi vào phòng nói từ đầu đến cuối mọi việc, bao gồm cả chuyện Cố Kiến Sơn ra tay giúp đỡ.

Lúc ấy Lục Cẩm Dao đã nghĩ, e là vì Khương Đường.

Tuy nói chuyện này là Khương Đường gây ra, nhưng thật sự không thể đổ lên đầu Khương Đường. Có nhan sắc như vậy không phải thứ Khương Đường có thể quyết định, ngày thường, bởi vì ngoại hình này mà bị nhìn thêm mấy cái thì thôi đi, muốn trách chỉ có thể trách Chu Thần Viễn dại gái nên mới to gan lớn mật.

Lục Cẩm Dao nói: “Người xấu đều có quả báo, lần tới gặp chuyện như này phải nói trước với ta.”

Đỡ cho nàng ấy đột nhiên hay tin rồi lại luống cuống tay chân.

Khương Đường là nha hoàn của nàng ấy, nếu nàng ấy lấy được không ít thứ tốt từ chỗ Khương Đường thì cũng nên che chở cho nàng, tất cả nha hoàn khác đều như thế.

Khương Đường thành tâm thật ý nói: “Đa tạ đại nương tử.”

Lục Cẩm Dao vì bị xe ngựa đột nhiên dừng lại với động tĩnh phía trước làm cho hoảng sợ, nhưng con của nàng ấy không yếu ớt như vậy.

Dù sao Chu Thần Viễn không thể khỏi ngay được, nếu hắn ta bởi vậy mà bị thương tật gì thì e rằng hắn ta không thể ngồi trên ghế thế tử này nữa.

Tuy bị hắn ta làm cho ghê tởm, nhưng nếu vì vậy mà cắt đứt vị trí thế tử của hắn ta, ngẫm thấy cũng rất đáng giá.

Lục Cẩm Dao: “Sau này phải né xa loại người như thế, lát nữa kêu Bạch Vi đi hỏi thăm Chu gia như nào rồi. Không phải có mang lá sen với tôm cá về sao, tối nay ta muốn ăn cơm hấp lá sen mà ngươi nói.”

Mắt Khương Đường cong lên, nở một nụ cười với Lục Cẩm Dao: “Nô tỳ sẽ đi làm ngay.”

Bạch Vi phụng mệnh ra ngoài hỏi thăm tin tức, qua một canh giờ sau mới trở về.

Mặt trời xuống núi, đầu hẻm bên ngoài có một đám đại nương ngồi chụm lại nói xấu người ta, đừng nhìn thế gia quyền quý bề ngoài rạng rỡ, nhưng trong miệng dân chúng chỉ là đề tài câu chuyện lúc rỗi rãi mà thôi.

Bạch Vi dùng hai túi hạt dưa đổi lấy một tin tức đáng tin.

Phủ Định Bắc hầu thế tử vô ý ngã từ trên xe ngựa xuống, bị thương đùi phải, quản sự của phủ Định Bắc hầu gần như đã mời tất cả đại phu của Thịnh Kinh đến.

Sau đó lại đuổi đám đại phu đó đi.

Đại phu chỉ là đại phu, chứ không phải thần tiên, không có cách biến cho chân của Chu Thần Viễn khỏi ngay.

Người ta bảo thương gân động cốt mà không dưỡng một trăm ngày, không hết ba bốn tháng thì không lành được.

Chỉ có thể dưỡng từ từ mà thôi.

“Với lại, còn ngồi trên xe ngựa của An Vương phủ về, An Dương quận chúa tốt bụng, cho thế tử một chiếc xe riêng, nghe nói hắn ta khi về đến hầu phủ đã đau quá mà ngất đi rồi.” Đây là Bạch Vi sau khi bẩm báo tin tức cho Lục Cẩm Dao đã lặng lẽ nói với Khương Đường.

Đại nương tử sẽ không vô duyên vô cớ kêu nàng ấy đi tìm hiểu tin tức, chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó.

Có lẽ là đã xảy ra chuyện gì ở hồ Bích Thủy.

Nghe Bạch Vi nói Chu Thần Viễn phải bốn tháng nữa mới xuống giường được thì Khương Đường đã yên tâm rồi.

Trời nóng khó dưỡng thương, không biết khi nào thì mới có thể đi lại nhanh nhẹn.

Trời nóng khó dưỡng thương, nhưng Cố Kiến Sơn cũng đang bị thương mà.

Khương Đường còn đang bận làm gà nướng lá sen, thịt gà trong món này mềm tan, ăn rất ngon. Hôm qua nàng nhờ Hoài Hề mua về hai con gà, đang nuôi trong lồng, đúng lúc làm thịt ăn.

Ngoại trừ nấu cho Lục Cẩm Dao ăn, nàng còn làm thêm hai đĩa, để khi nào Tường Vi ở chính viện tới hỏi thì cho nàng ấy một con.

Hôm nay nàng vui, còn dư lại một con nàng chia cho mấy người Bội Lan ăn.

Hôm nay Lục Cẩm Dao ra ngoài, nha hoàn Yến Kỉ Đường chỉ dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, còn lại không làm gì cả.

Sáng nay Hoài Hề đi mua đồ, mấy người Bạch Vi ở trong nhĩ phòng thuê khăn tán dóc.

Khương Đường hỏi: “Tường Vi ở chính viện tới chưa?”

Bạch Vi vỗ mạnh đầu một cái: “Xem trí nhớ của ta này, sáng nay Tường Vi có tới nhưng ngươi theo đại nương tử đi ra ngoài, có điều không thể để nàng tay không quay về được.”

Khương Đường: “?”

Bạch Vi tự đắc nói: “Không phải lúc ấy ngươi làm rất nhiều bánh quy sao, Bội Lan cầm nửa cân cho nàng rồi. Tuy có hơi cứng, nhưng tốt hơn là đói bụng đúng không?”

Nàng ấy đắc ý nhìn Khương Đường, thầm nghĩ ngươi khen ta đi.

Nếu mà Khương Đường làm bánh quy bơ thì chắc chắn không cướp nổi, bánh quy hơi ngon đã bị ăn hết luôn rồi, chỉ còn lại loại khô như gạch, cho dù như thế nào cũng không nhai nổi.

Nhưng để ở ngoài lâu vậy mà vẫn không hư, thật thần kỳ.

Bội Lan cho các nàng mỗi người một miếng để mài răng, thực sự khá khó gặm.

Cho Tường Vi nửa cân, nửa cân ít nhất đủ để ăn mười ngày.

Nếu không ăn được thì có thể mua cái khác, cũng không làm chậm trễ.

Khương Đường cười gượng hai tiếng: “Cũng, cũng đúng.”

Gặm cái này không biết răng có chuyện gì không nữa, nếu vậy thì không trì hoãn nàng kiếm tiền nữa, một con gà mua có giá sáu mươi văn tiền, hôm nay món này dùng cả một con gà, có thể bán giá hai đồng bạc.

*

Cố Kiến Sơn không phải chỉ ăn đồ Khương Đường làm, người khác làm hắn cũng ăn, nhưng ăn không thích lắm.

Hôm qua Khương Đường nói trời mưa không mua được đồ, Tường Vi tất nhiên tay không trở về, nàng ấy cũng nói với Xuân Đài như vậy. Cho nên Cố Kiến Sơn ăn đồ ăn của phòng bếp lớn, cầm về hâm nóng chút, ăn khá ngon.

Xuân Đài nói có thể xách gà vịt qua, làm vậy thì trực tiếp trả tiền công cho Khương Đường, người khác ra phủ không tiện, nhưng hắn có kim bài giắt eo của Cố Kiến Sơn nên có thể tùy ý ra phủ.

Đỡ cho Khương Đường phải đi ra ngoài mua đồ, làm vậy thì tiện hơn chút.

Nhưng Cố Kiến Sơn không làm.

Vốn dĩ là nhờ nha hoàn chính viện đi mua giùm nên không thể gióng trống khua chiêng như vậy.

Huống hồ, Cố Kiến Sơn cảm thấy Khương Đường biết là hắn mua.

Nếu trực tiếp đưa đồ qua, khả năng cao là Khương Đường sẽ không bán nữa.

Ăn ít một hai ngày đâu có sao.

Sáng sớm hôm nay, Xuân Đài lại đi hỏi, hắn cho rằng không mưa thì mua được, nhưng hôm nay Khương Đường lại ra phủ.

Tường Vi ở chính viện cho Xuân Đài một bọc điểm tâm nhỏ, nói cái này có thể ăn đỡ thèm. Nàng ấy gửi thấy rất thơm, trên đường thèm đến chảy nước miếng, khá giống với bánh kếp hành lá trước kia nàng ấy đã được ăn qua.

Cố Kiến Sơn từ trong tay Xuân Đài nhận lấy “của báu” này, mở ra nhìn thì lập tức dở khóc dở cười.

Dáng vẻ không khác so với bánh quy của quân doanh cho lắm, ép thành một miếng nhỏ, ngửi mùi hương cũng tương tự, là mùi hành.

Cố Kiến Sơn cắn một miếng nhưng không nát, chỉ để lại một dấu răng trên mặt bánh.

Mắt Xuân Đài trừng to như chuông đồng: “Đây là cái gì vậy, cắn mà còn không nát, để tiểu nhân lập tức đi cất.”

Xuân Đài nghi ngờ có phải Tường Vi giỡn hắn không đây?

Cố Kiến Sơn nói: “Để đó đi, đừng đụng vào.”

Hắn biết đó là gì, làm bánh quy không phải vừa làm đã thành công, đây không phải bánh quy, mà là tiền thân của những chiếc bánh quy có thể ăn, được đưa đi quân doanh.

Thậm chí Cố Kiến Sơn còn có thể tưởng tượng ra cảnh Khương Đường giật mình khi thấy bánh nướng như này.

eyJpdiI6InNQYXlGdlpvTDMwRnI0anNwSHUrZUE9PSIsInZhbHVlIjoiV2hXOEN0Mll0TzdxZGJLTkczVmhScDEzWlREOUhUbk5rRkw4TlZkcURUVjVrcFMrNTRLY2wxNFZ1N3laN0tUSDd4K1NtbCtRdE1IXC9zWVlBeVZ4QStROUtrMmVVM1Jra3lBTExXaVFDeEJuVlNWelNGVW9udWFlaTZIUGJrbFhsbUFITTFZOGhyR0NST3FZUkExcjNwZkJwMTAxQkF5TkpEQnJRcDlcL1JxRCtIeVpTTzhhMmYxdTRETUcyNEcrXC9NMkl4MmFvazlYT0k4UU9JWHBpXC9leFwvWFpWYzNtOXBXNEtHWlluU0V6YzhLSkllVVB6QjRNZkJ3Y2ZBN1lGRlcwRHVsUW9nMVBlM3BsM0htMzZ4cm01TndcLzRpejlRQmJqRE5jcmNKYW5RajQwdzhzdVwvZUxubFFlSUNKS3o2VFBDb2V6WmVuV0RYZ1d6anA2SitkZEo5UT09IiwibWFjIjoiMzBlNWI3OWY0OTdkOWU1YTg3ZDk3ZjYwNmQyOGQ3NmNmZThiZmI2ZmVhZDI2YTQzZTQzZTYzODM2OWFmOWE4YiJ9
eyJpdiI6IkpoWDdFYk10OFg2ejI3anV5UXRDZmc9PSIsInZhbHVlIjoiWHdoRDRTVWlla1l5eGozVU8rNTU4WFo2UmdCQzlyYkg3cUw5OU9oSWx3ckhBK2FEVjdQQmpST2Zidk4zSDdsS3VOSnFsaFB1N3J2Q2cwVk9FNmhITnJ0UWVxMmdkVXp0QVVEanZ0S3QrRG11ekRZamtkcThYVUhyRjBnMVN3Z1l5a2JsUk5tZjRJb3BXV3cxUDBXUnpIZmRMTFZmK2hMTFwvOFEzWWJXejhNRk9oWW5vXC9SZVdma1R1a2VJUmlKY1VyU0xpbzRuT3c5aDQwVzVTWGJIdkh3PT0iLCJtYWMiOiJiMzM5NDQzZmViZGU4YWI5NDM5MmE5ODE2ZGYyNGVhZTA3MTBhNmM0YjA1ZWExODJlNWJlZGRiYzQwMTMyNmFjIn0=

Khi hắn truyền tin trở về, ở Tây Bắc chỉ có thể chờ, mà hắn còn chê chậm.

Ads
';
Advertisement