- Ui ui, ánh mắt gì đây?  

 

Võ giả giám sát nhìn thấy trong ánh mắt Mộ Dung Chiến ẩn chứa tức giận, lúc này nâng chân đạp tới.  

 

"Bành!"  

 

Mộ Dung Chiến bị đá bay, đụng vào thạch bích, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn, cũng không biết là đau hay vì giận dữ.  

 

Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu.  

 

Đã từng là Thập Vũ Chi Tinh Thiên Vũ học phủ, không nghĩ tới sẽ luân lạc tới mức này, bị làm nhục mà không thèm đáp trả.  

 

Tên võ giả giám sát kia lạnh lùng quát:  

 

- Một rác rưởi đến từ Phàm Giới, tu luyện hơn năm năm còn chưa đột phá Vũ Thần, còn mặt mũi ở lại Linh Tiêu Phái ta.  

 

Mộ Dung Chiến không nói, chỉ hung hăng nắm chặt bùn đất.  

 

- Đừng nằm trên đất giả chết, mau mau cút lên đào quáng!  

 

Giám sát võ giả nâng chân đạp tới.  

 

Mộ Dung Chiến chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể trốn tránh.  

 

Nhưng vào lúc này, một bóng người xuất hiện cản trước mặt hắn, hời hợt cản chân đối phương.  

 

"Đạp đạp!"  

 

Tên giám sát bị ngăn trở, lùi gấp mấy bước, suýt nữa ngã xuống đất.  

 

Chỉ cản trở đơn giản, nếu Vân Phi Dương hơi dùng sức, tên nội môn đệ tử này chỉ sợ sẽ bay ra ngoài.  

 

- Vân Phi Dương!  

 

Giám sát phẫn nộ nói:  

 

- Ngươi có ý gì?!  

 

Vân Phi Dương cười nói:  

 

- Người ta chỉ hơi lười, giáo huấn vài câu là được, làm gì động thủ động cước.  

 

- Ngươi…  

 

- Ta làm sao?  

 

Vân Phi Dương mục quang lãnh lệ.  

 

Ánh mắt này rất đáng sợ, nội môn đệ tử kia lạnh run, sau cùng xám xịt rời đi.  

 

Nói đùa.  

 

Người điên đến Chân truyền đệ tử cũng dám đánh, nếu mình chọc tới hắn, trâu bò cũng bị ngược thành chó.  

 

Trên thế giới này.  

 

Người hiếp yếu sợ mạnh vĩnh viễn không thiếu.  

 

Hầm mỏ cuối đường.  

 

Mộ Dung Chiến ngồi xổm trong góc tường, cúi đầu không nói một lời. Hắn biết, nếu như không phải Vân Phi Dương xuất hiện, mình chỉ sợ sẽ bị ngược một hồi.  

 

Loại chuyện này, năm năm qua đã thành thói quen, chỉ là không quen khi bị Vân Phi Dương cứu.  

 

Nói thật.  

 

Thái độ của Mộ Dung Chiến đối với Vân Phi Dương, dù trước kia hay hiện tại đều tràn ngập địch ý, đột nhiên được cứu, khẳng định khó có thể tiếp nhận.  

 

"Uy."  

 

Vân Phi Dương một bên đào quáng, một bên nói:  

 

- Ngươi dù sao cũng là Sát Lục Chi Tinh nha, những năm nay lăn lộn tại Tiểu Thần Giới thế nào mà si đa như thế?  

 

Lời này có chút kích thích người.  

 

Bất quá.  

 

Mộ Dung Chiến lại không tức giận, hắn thản nhiên nói:  

 

- Ngươi cho rằng ai cũng yêu nghiệt giống như ngươi à.  

 

Vân Phi Dương dừng lại, nói:  

 

- Ta chỉ cảm thấy, một người có thể ẩn nhẫn, nhưng nếu cứ thế mà sống thì không có gì khác biệt với phế vật.  

 

Mộ Dung Chiến khẽ giật mình.  

 

Chẳng lẽ tên này biết mình đang ẩn giấu tu vi?  

 

Đổi lại người khác, Vân Phi Dương có lẽ đoán không ra, nhưng thân là người thừa kế Sát Lục Chi Thần, đi vào Tiểu Thần Giới năm năm, không đột phá Vũ Thần, thật sự là gặp quỷ!  

 

"Đông!"  

eyJpdiI6IlRcL2FESXJTSVJXVHBhOUJjZFM0VGFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ijc4ZEY1T1JudFZoWUs3YTV4emtDUE1TbjNNSThLZGFtUE5rYVZXOUhXNTdMXC95TXFobTN5UHFZeVRpb25SQktlIiwibWFjIjoiYmNhMmZlZWNlNzBiYWU1ODkzNTE5OTIyMmE3Nzg1MWUxYzQyODI3NTc1ODQxOWQ5NWQ4ODIwYzdiMzQzNzU5NCJ9
eyJpdiI6IlFsSXBwMHNyWGs5Tm1ueFdKdHJvR3c9PSIsInZhbHVlIjoiV2tYQ0tpYmFla01naHg5NW5KQkY1QUVWaXRMRUZJOTZ3WmZEQWRaR3A4cG1yQlJNeXYzMVA4eng3a1RxbHhQbDE5M0VSbjJVZlhFc3RLTjNqelVmOG8wUExGNlJJZDNkQlpTVER1NXlwXC9ZUXgwdk84dDRqeDRMbkU0aVYwZFdoSVZwYXU2UXJ0R0l4RWxBQk56Mmp4dlVFYnJONUF4dlViSFpjSzRcL2RlcUc5UUphTDBpWmtIbzFXXC9CejJ1WEJ4MnlHanBmUzEwNVVLZUVTcU9JSm55YjlBbEJZMUJtTzVRVjhPejB4SGpWTzdIZVJrQXhZUkFxbDRzdGQzTDJqSyIsIm1hYyI6ImZiMTQwMTFjMWRhNzI3ZDZlYjk3ZWFjY2Q4MWU3ODFmZDFjNzA1YzFhZTk2MTJhMTI0MTBkZTMwNWZjMTA4ZjEifQ==

- Cường giả chân chính, không sợ bất kỳ nguy hiểm nào. 

Ads
';
Advertisement