Sống Lại Ta Trở Thành Đại Sư Quốc Bảo

Bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí yên lặng.

Phong Tranh ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe vì khóc. Cô cầm điện thoại lên nhìn màn hình. Nhưng vừa thấy cái tên hiển thị trên đó, cô lập tức cảm thấy buồn nôn. Giờ phút này, không còn chút rung động nào nữa, chỉ còn lại sự ghê tởm.

Cô nhấn nút nghe, giọng điệu lạnh băng:

"Alo?"

Bên kia đầu dây, giọng Hướng Bách Hoa có phần gấp gáp:

"Tranh Tranh, sao tiền vẫn chưa được chuyển đến? Em giúp anh giục kế toán đi, bên nhận tiền đang chờ."

Phong Tranh khẽ cười lạnh một tiếng, giọng nói đầy mỉa mai:

"Muốn tiền à? Anh nằm mơ giữa ban ngày đi."

Nói xong, cô dứt khoát cúp máy.

Ở một nơi khác, trong văn phòng, Hướng Bách Hoa nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã bị cắt cuộc gọi, khuôn mặt dại ra vì bất ngờ.

Chuyện gì thế này?

Tranh Tranh có ý gì? Sao cô ấy lại dùng giọng điệu đó để nói chuyện với mình?

Trong ba tháng qua, Phong Tranh luôn dịu dàng với hắn ta. Bất kể hắn ta yêu cầu gì, cô đều đồng ý, chỉ trừ chuyện lên giường và kết hôn. Nhưng ngoài hai điều đó ra, cô chưa từng từ chối hắn điều gì. Vậy mà bây giờ…

Hướng Bách Hoa cố đè nén cơn giận trong lòng, lập tức gọi lại lần nữa. Hắn không thể tin rằng Phong Tranh lại đối xử với hắn như vậy.

Hắn ta hoàn toàn không hay biết, con cổ trùng mà hắn đã tốn bao công sức nuôi dưỡng, giờ đây đã bị lấy ra khỏi cơ thể cô.

Sáu năm trước, hắn đã bỏ ra một số tiền lớn để mua con cổ này từ tay một bà luyện cổ. Bà ta nói với hắn rằng đây là tình cổ, một loại cổ trùng có thể khiến phụ nữ yêu hắn đến c.h.ế.t đi sống lại.

Muốn tình cổ phát huy tác dụng, cần dùng chính m.á.u của mình để nuôi dưỡng nó trong suốt năm năm. Khi cổ trùng trưởng thành, chỉ cần tìm một cô gái cho uống, cô ta sẽ trở nên si mê hắn, không thể dứt ra được.

Một năm trước, tình cổ đã hoàn toàn trưởng thành, nhưng hắn vẫn chưa tìm được người phù hợp. Cho đến khi gặp Phong Tranh—cô gái có gia thế hiển hách, xinh đẹp, lại giàu có—hắn ta biết đây chính là đối tượng lý tưởng nhất. Và thế là, hắn đã tìm cơ hội hạ cổ cô.

Từ đó đến nay, Phong Tranh luôn ngoan ngoãn nghe lời hắn. Mọi chuyện diễn ra thuận lợi như những gì hắn tính toán, cho đến tận lúc này…

Điện thoại vẫn không có ai bắt máy. Hướng Bách Hoa cau mày, lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Trong khi đó, ở bên này, Phong Tranh nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị cuộc gọi đến, cảm giác chán ghét dâng trào. Cô thực sự muốn đập nát chiếc điện thoại này để không bao giờ phải nghe thấy giọng hắn ta thêm một lần nào nữa.

eyJpdiI6ImpUU2xhV1NJbktKWVJIcFlkU2hZT2c9PSIsInZhbHVlIjoiV0FCRFwvNWlCTGtVVlUrcXpsVVZyZ2xPaEphbnYrcUJ3eDlzNFE0c1g4MUc3RngrRlwvdkd6dmViak5EUXNUdlBRcStjYXJxVEdrVTJzemt5Ym9Ld0o3XC91MkxLaUV5NHJuWmU3SW0wZG5qb3hjM2NsVUJIV0FqWFJNQVNTcGpvTmE4aWZGNEpNMkFmUmx3Ujk4TUs5YUs3RkE3K0U2amNOTkZhcXgyMFIxMU5TNmxrUHQ1Q1pTQWJXUEFuZXFwc2VOXC9LYnpBRWh3MlBudFZOZjJtNlBVdTVIYWcwbXhjMGZiWHFpRldjRmNCR3lmb2hoVXpDUXBDeDU0VkNwSklkamYrejVOZmp0NE1kUDNHM0R0KzF6d2J4Sk55azdxcU41cFg4K0JrWEg0R0s0Yk11S0hGTUQxcGxxeHpLNUU2Tld2NjF5dllcL1hWd3BaZmtveHQrM1h2eGc9PSIsIm1hYyI6ImJlZWUyMmUyMzhmMTIxZGQxNTIxY2I5ZGIxOWM3ZGQ3OTBiNjlkM2YyYjY1ZmVmZWFiNjBmYzRjMWZkYmMzYTAifQ==
eyJpdiI6ImpieVZvY1ZaK0lJY1pIWmNPZFNtclE9PSIsInZhbHVlIjoiWVlcL3pNZGorSjhNcUxyTWNQN2daSEJqMWliU1Y3MGNYYlFISThNa2pUMGFKTmNPU2FSWGgxdXMxZGh4SFRLRW1mSjlCRVRVXC9NWG1UVStDK0lSYUQyaXhyMlwvNEo3VmFqXC9pY0pBcVE0U0FJMTgzSDlrZTlyUlVNNVBCdWZ6SzNDMk9mREhTSTNZWXVONFlYXC9kOFJVbkczSEZoQVwvMnQ3QmhrclVVb0Y4bk52VnRmZkVLUkN5TTUxem83RWVueG9qajVFcENaXC92Znk4NVFldTJ2b1ByUnV2R2JwMW5vQU5EazZ0YlhPck5QVkJnWWpMU3V4NWFTajhLSUtheElTQXg5bkE2ZVd3cnVZcnBHc2xNaDl2MUtjaXJub1p6Y0NhZGxybHFWNzY2SkNPWDFcL2dNakprYTg5THhLaE5scnU5QyIsIm1hYyI6IjUyODJmZGRjNWExMmI1Y2QxOGYzNzE1ZDY0MDViYTNiZDM0NzYxZmRjNzcxNzhmMWU1OTVhNjRlNzA5NzBiNzEifQ==

"Tiểu thư?"

Ads
';
Advertisement