Sống Lại Ta Trở Thành Đại Sư Quốc Bảo

Mặt trời đã xuống núi, ánh sáng chạng vạng mờ nhạt dần. Nhưng nơi này được bao quanh bởi những cây cổ thụ cao lớn, tán cây rậm rạp che phủ bầu trời, khiến không gian tối đen như mực.

Oanh Oanh ngước mắt nhìn về phía gò đất nhỏ nhô lên không xa, nơi cô đã nằm suốt hai nghìn năm qua.

Trước đây cô không hiểu, nhưng bây giờ cô có thể nhận ra—đây là một nơi rất tốt. Nếu không nhờ Đoan Vương chôn cô ở đây, thiên hồn của cô đã sớm tán đi, hòa vào trời đất. Đến khi đầu thai chuyển kiếp, cô sẽ chẳng nhớ gì về quá khứ, vẫn tiếp tục làm con rối để cứu Trần Linh Bảo như trước.

Không có Đoan Vương, cô sẽ không có cơ hội này.

Ngọc bội tuy kỳ diệu, nhưng nếu không có nơi thích hợp để hấp thụ linh khí trời đất, cô cũng không thể dùng thần thức mở nó, càng không thể để nó nhận cô làm chủ.

Nói là ngọc bội nhận chủ, chi bằng nói đó là động phủ nhận chủ.

Oanh Oanh khẽ kéo cổ áo xuống, cúi đầu nhìn lồng ngực. Trên n.g.ự.c trái, một đóa Hồng Liên đỏ thắm nở rộ, sống động như thật.

Động phủ nhận chủ, đương nhiên sẽ theo thiên hồn của cô mà gắn liền với thân xác này. Ngọc bội kia giờ đây chẳng còn tác dụng gì nữa, từ lâu đã tan thành tro bụi cùng thi cốt của cô.

Hai nghìn năm hấp thụ linh khí trời đất, động phủ trong cơ thể cô giờ đây đã tràn ngập linh khí dồi dào, đủ để cô tu luyện.

Nhưng gần trăm năm trở lại đây, thiên địa linh khí đang cạn kiệt. Nơi này cũng không còn duy trì được bao lâu nữa.

Oanh Oanh đứng yên tại chỗ, ánh mắt hơi mờ mịt.

Cô đã ngủ ở đây hai nghìn năm.

Giờ phải rời đi, con đường phía trước sẽ ra sao?

Cô không biết.

Một lát sau, Oanh Oanh xoay người, bước ra khỏi kết giới. Nhưng cô không phá bỏ nó—dù sao, nơi này đã từng là nhà của cô.

Từ đây đến thôn Thạch Đầu ít nhất phải ba mươi dặm. Oanh Oanh cũng chẳng biết thân thể gầy yếu này đã chạy đến đây bằng cách nào.

Nhưng nếu muốn rời khỏi vùng núi này, cô nhất định phải đi qua thôn Thạch Đầu.

Nếu chọn con đường khác, ít nhất cũng phải mất hai, ba ngày mới ra khỏi rừng.

Mà Oanh Oanh không có ý định né tránh.

Ba mươi dặm.

Đi bộ cũng chỉ mất vài giờ.

Oanh Oanh từ chiều đến giờ chưa ăn gì, lại chạy trốn suốt hai, ba tiếng đồng hồ. Sức lực cạn kiệt, chân tay rã rời, đến cả bụng cũng kêu ùng ục không ngừng.

Bầu trời dần tối sầm lại, ánh trăng sáng tỏ, len lỏi qua những tán cây rậm rạp, chiếu xuống mặt đất một cách mơ hồ.

Cô đi chưa được bao xa thì cảm giác có thứ gì đó đang rình rập xung quanh.

Bốn phía im ắng lạ thường, chỉ có tiếng lá xào xạc trong gió.

Bỗng nhiên, trong bóng tối, từng cặp mắt xanh lè lấp lóe sáng lên.

Lũ sói hoang!

Chúng đã vây thành vòng tròn, lặng lẽ ép sát, bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào, xé toạc cổ họng của cô.

Sát khí rợn người!

Oanh Oanh đứng yên, mắt trầm xuống, lạnh lùng thì thầm:

eyJpdiI6IjBrNk8raHdxcnhVNEsrYW1SYnJ2Tnc9PSIsInZhbHVlIjoiSHJndXNkTGsybktPa01QazBcL1VjbVJFTERpaUJMa2hIM3BmOWZJNEJOcHd1SSsxczQ0RHRsS09nb2E5XC9HSGpXYWthREo0bk9PZng3UVwvbGRkOHNSOElRXC9KZkJBT0JXbndoNlg4ajNHa1NrPSIsIm1hYyI6IjIwYjMyOWNjNWNhMTU2NmRjYjFlMWI3NTU5OTg0NGU5YzQ2NDIwYzQyMTdiYjAwMzAxMzIyNjZjODNjMjY0NDYifQ==
eyJpdiI6Ikhnc1FrZHJvelBwbFZKUnA4SkRoRFE9PSIsInZhbHVlIjoiV2w0ZGJoQmJlU1dnSlVUUVJ1MzFINlJVbEJwaDQxbVJiTG1CcDJEd2VYSjBlNlZKZlR6ZGw3NzNSQVhOaUk1RzkrTENcL1JoNmd1djljT1ppVVdFSzV5QmRLS2dlbnB0MWJISWZZRkQxMUtuK0pPeDZ1S3dxaVlxdkpRc3pkRURuemI0TlRKd0FsbHNRcTFYdnhFXC90Rmc9PSIsIm1hYyI6IjA2Y2M4ODk5ZDUzMDM4Zjg2MmViNzJiZGE3ZWE1Njk2NzM0NTU0ZGYwMzVlNTY4MzVhZTNmYWYzMWFhY2Y1YmIifQ==

"Uuuu..."

Ads
';
Advertisement