Phụ thân cũng mở lời, giọng ông đầy khẩn cầu: "Oanh Oanh, phụ thân xin con, Linh Bảo là con gái của ta, ta không thể trơ mắt nhìn con bé c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn như vậy."
Nàng do dự.
Khi ấy, nàng mới mười hai tuổi.
Cũng chính vào năm đó, thế tử Vương phủ như tiên giáng trần, đột nhiên xuất hiện, mang theo lời cầu hôn khiến nàng không thể tin được.
Thiếu niên ôn nhu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Oanh Oanh, ta đối với nàng nhất kiến chung tình. Ta muốn cưới nàng, chăm sóc nàng cả đời."
Nhưng nàng vẫn còn nhỏ. Thế tử nắm tay nàng, chậm rãi nói: "Chuyện đính hôn cứ tạm thời giữ kín. Đợi nàng cập kê, ta sẽ chính thức mang hỷ thư đến đón nàng về Vương phủ."
Oanh Oanh đồng ý. Nàng không thể từ chối chàng—vị thế tử mà mọi thiếu nữ trong kinh thành đều khuynh tâm.
Chuyện nàng đính hôn chỉ có rất ít người biết: đích mẫu, phụ thân, đích tỷ, di nương và đệ đệ của nàng.
Từ đó, vị hôn phu của nàng thường xuyên ghé thăm Trần phủ, mỗi lần đến đều quan tâm hỏi thăm bệnh tình của nhị tỷ.
Có một lần, chàng ngồi trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói: "Nhị tỷ của nàng thật đáng thương. Ta đã nghe phụ thân nàng kể về bệnh tình của nàng ấy. Oanh Oanh, chỉ có m.á.u của nàng mới có thể cứu nàng ấy. Nếu không giúp, nàng ấy có lẽ sẽ không sống qua hai mươi tuổi."
Oanh Oanh chần chừ.
Thế tử ánh mắt chân thành, tiếp tục khuyên nhủ: "Biện thần y nói chỉ cần một ít m.á.u của nàng thôi, sẽ không tổn hại đến thân thể. Sau đó chỉ cần bồi bổ thêm là sẽ hồi phục. Nàng giúp nhị tỷ một lần được không?"
Chàng có tấm lòng nhân hậu, ôn nhu, chính trực.
Có lẽ, chính tấm lòng ấy đã khiến nàng mềm lòng.
Nàng nghĩ, chỉ là một ít máu, cứu một mạng người đâu có gì to tát?
Vậy là nàng gật đầu.
Biện thần y rời kinh, chu du khắp nơi để tìm kiếm các vị thuốc quý. Hai năm sau, ông trở về, mang theo đầy đủ dược liệu.
Hôm ấy, nàng và nhị tỷ cùng uống thuốc, sau đó được đưa vào phòng thuốc. Trước khi cánh cửa khép lại, nàng vô thức quay đầu nhìn thế tử lần cuối.
Dưới ánh đèn, thiếu niên tuấn tú như ngọc, thanh nhã như trăng.
Đó cũng là hình ảnh cuối cùng của chàng trong ký ức của nàng.
Oanh Oanh không nhớ chuyện gì xảy ra trong phòng thuốc.
Nàng chỉ biết, sau khi uống thuốc, nàng và nhị tỷ đều hôn mê bất tỉnh.
Nhưng... chỉ có nàng là không bao giờ tỉnh lại nữa.
Chiếc xe ngựa chở t.h.i t.h.ể nàng lặng lẽ rời khỏi thành, tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.
Bọc trong tấm chiếu rơm cũ kỹ, thân thể nàng gầy gò khô quắt, trắng bệch như một xác ướp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất