Sống Lại Ta Trở Thành Đại Sư Quốc Bảo

Oanh Oanh khẽ mỉm cười với cô ấy, nhẹ nhàng mấp máy môi, không thành tiếng:

"Chị, tạm biệt."

Hy vọng chị có thể phá kén thành bướm, có một tương lai tươi sáng hơn.

Nói rồi, cô theo Trần Nghĩa Xương rời đi.

Nhưng vụ án ở thị trấn Vu Hà vẫn chưa kết thúc. Tô Nghi, với tư cách là một trong những nạn nhân, cần phải ghi lời khai đầy đủ trước khi được phép rời đi.

Khi được hỏi, cô bình tĩnh kể lại:

"Hôm qua, cô gái đó bị bắt cóc đến thôn Thạch Đầu, nhưng cô ấy rất may mắn, đã trốn thoát. Không ngờ sáng nay cô ấy lại quay lại. Khi ấy, thôn dân đang họp, chưa kịp bắt cô ấy thì các anh đã đến."

Tô Nghi biết rõ điều gì đã xảy ra. Cô tận mắt chứng kiến cách mà Oanh Oanh đã làm với thôn dân. Đó không phải là thứ sức mạnh mà con người bình thường có thể có.

Nếu nói ra sự thật, e rằng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.

Cô tuyệt đối sẽ không nói.

Lời khai của những thôn dân cũng tương tự, chỉ có điều mỗi khi mở miệng, biểu cảm của họ đều lộ vẻ đau đớn như đang bị giày vò.

Riêng Chu Thúy Hoa, kẻ chủ mưu bắt cóc Oanh Oanh, chắc chắn sẽ bị trừng trị nghiêm khắc theo pháp luật.

Hơn nữa, thông qua lời khai của thôn dân, cảnh sát còn phát hiện vụ án này có liên quan đến một đường dây buôn người quy mô lớn. Thông tin này lập tức được báo lên cấp trên. Một tổ chuyên án sẽ được thành lập để điều tra sâu hơn.

Chắc chắn, sẽ có nhiều phụ nữ và trẻ em bị bán đi khắp cả nước được cứu thoát.

Chỉ có một điều khiến Lạc Côn mãi không hiểu được—tại sao lần này thôn dân lại thành thật đến vậy?

Ông cảm thấy như có điều gì đó rất quan trọng mà mình đã bỏ quên, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra.

Ba giờ sau, Oanh Oanh theo Trần Nghĩa Xương lên máy bay đến thành phố Ninh Bắc.

Ngay từ khi đặt chân vào sân bay, cô đã cảm thấy vô cùng phấn khích.

Cả một thế giới phồn hoa hiện ra trước mắt, tất cả mọi thứ đều mới mẻ, rực rỡ và choáng ngợp. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc nhất chính là những con quái vật khổng lồ nằm rải rác khắp sân bay.

Những thứ này… làm sao có thể bay lên trời được?

Không cần tu luyện, không cần phép thuật, không cần trận pháp… vậy mà chúng có thể bay?

Đến khi ngồi vào khoang máy bay, cảm nhận sự rung lắc nhẹ khi nó cất cánh, Oanh Oanh không nhịn được mà áp cả má vào cửa sổ, chăm chú nhìn xuống mặt đất đang dần xa.

eyJpdiI6ImZxeDlEekxPalwvSWt3V0VPVW9lcXhRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFCRDBnb0g5NDY2elhiRFdsWXhzSVg4VEFrTlR5bEViVGtneXc5ZFhteDVZSnN5VWMxbzZ3S1JFN3JzdzFXc0JqV0pidEZxRGJNcFU5T2NuZ2pnVVc1cVo1YzdRWmY1cFhCVXpWWjk0anY3S1pEVDhiRDk2ZjdvR0hpTkJxTDVNNjgrT1V1U1lOVmVzSE5BN3U1WFlIcTBKWUVTVmdaTnJxY0ZrTUNaZ050VlFXdlRPS0VHZXExUGo4d3grUkY2YSIsIm1hYyI6IjE3MzFmMjBmMzViNWQ3NGRjNjNhNzBiZmZlNGM2NjVlNzkzYjY0OGU5OTk4ZTFhMWNmYTNjNTViM2EwMjE4OGMifQ==
eyJpdiI6IkY4emh4ZTJNQUtNWkZvN01ZRjJcL3NnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImNBNzduY3doWE5oaTFwT1JnbENjRkx3RmJVQzU2MkpTNktVb3JLTFhCcEZyS0ExXC9BejNWWWFiOUFTWVFKOHN3MjBVWUd5XC9hZGFWQXY2MlkyN1VOZGtOZ3BITWc1Rmhza3FpK3JaVGJveVdTcEtkTmlTTjR5WWJ6ZmpEeVJ6bFhISUxOZ3M2ZFlxaFFBaU95UzRcL2FyQT09IiwibWFjIjoiMTk2NGUzOTQwMmNmNjIzY2JlYzE1ZmU5M2ZiNzU1ZTJmYjExZDhkYWMyNTJkMmRmOWJmODM2NTY5N2M5YjhlZCJ9

Cô lén lườm ông ta, nhưng không thèm để ý, tiếp tục dán mắt vào khung cảnh bên ngoài.

Ads
';
Advertisement