Sống Lại Ta Trở Thành Đại Sư Quốc Bảo

Khi Oanh Oanh theo Trần Nghĩa Xương vào biệt thự, cô chỉ nhìn lướt qua căn phòng khách xa hoa, rồi nhanh chóng quay đi.

Theo quỹ đạo cuộc sống trước kia của thân xác này, cô trước tiên cởi đôi giày đầy bùn đất, rồi lặng lẽ lên lầu, đi thẳng về phòng.

Vừa vào đến nơi, cô lập tức cởi bộ váy đã lấm lem bụi bẩn ra, sau đó bước vào phòng tắm, rửa mặt sạch sẽ.

Thân xác này từng là một đứa trẻ ngốc nghếch, nhưng khả năng tự chăm sóc bản thân đã thấm vào tận xương tủy. Đây là điều mà cô đã học được trong ngôi trường đặc biệt kia.

Nhưng nói đúng hơn, thân xác này vốn dĩ không thể tiếp thu bất cứ điều gì một cách bình thường. Dạy dỗ bao nhiêu lần cũng vô ích.

Trừ khi… biết sợ hãi.

Chỉ khi sợ hãi, thân xác này mới có thể ghi nhớ. Nếu không làm tốt, sẽ bị trừng phạt.

Chính vì thế, trong quãng thời gian ở trường đặc biệt, cô gái này luôn bị mắng mỏ, đánh đập, cuộc sống chưa bao giờ tốt đẹp.

Oanh Oanh thả lỏng người dưới dòng nước ấm, khẽ thở ra một hơi dài.

Cô mở mắt, ánh sáng trong đôi mắt ấy chói lòa đến đáng sợ.

Tắm xong, cô mặc một bộ đồ ngủ rất kín đáo—tay dài, quần dài—rồi mới đi xuống lầu.

Dưới lầu, Dư Hồng Vân, Trần Linh Bảo và Trần Hoàn vẫn đang ngồi đó.

Trần Nghĩa Xương có lẽ đã lên phòng thay quần áo.

Oanh Oanh đi đến gần, định kéo ghế ngồi xuống.

Ba người trong phòng khách lúc này mới phát hiện ra cô.

Trần Hoàn giật mình, buột miệng mắng:

"Đi đường không có tiếng động, lén lút vậy, muốn dọa c.h.ế.t người hả?"

Dư Hồng Vân cũng thoáng ngạc nhiên, ánh mắt bà ta nhìn Oanh Oanh trở nên kỳ lạ.

Bà ta cảm thấy con bé này sau khi về có gì đó không đúng.

Cô ta đi đường sao lại chẳng có chút tiếng động nào?

Hơn nữa, cảm giác mà cô ta mang lại cũng rất khác trước, không nói rõ được là khác ở đâu, chỉ cảm thấy… kỳ lạ.

Trần Linh Bảo cũng bị dọa, bực bội nhíu mày:

"Bệnh thần kinh!"

"Bảo Bảo!" Dư Hồng Vân lập tức lên tiếng: "Con quên những gì mẹ vừa dặn rồi sao?"

Đúng lúc này, Trần Nghĩa Xương từ trên lầu đi xuống.

Nghe thấy tiếng bước chân cha mình, Trần Linh Bảo miễn cưỡng hạ giọng, gượng ép nói:

"Em ba, xin lỗi. Là chị không đúng, chị không nên đánh em."

Dư Hồng Vân thấy con gái đã xin lỗi thì hài lòng, đứng dậy nói:

"Các con ngồi đây một lát, mẹ có chuyện muốn bàn với cha các con."

Bà ta vừa nói vừa đi về phía cầu thang, gọi với lên:

"Ông xã, anh lên đây một chút, em có chuyện muốn nói với anh."

Hai vợ chồng lên lầu.

Dưới phòng khách, ba đứa trẻ còn lại mỗi người một vẻ.

Trần Hoàn lẩm bẩm một câu "đồ ngốc" rồi tiếp tục chơi trò chơi.

eyJpdiI6Ind1ZVFwYzZodWg5ZEs0dFJWcnduYkE9PSIsInZhbHVlIjoielJLM0J1Z2hkaDdCclJJV3RvNDUza0ZzdzVIT0htXC9XcktTNEFWVGx4TlozcE00ZDQyaFFaV0RsWlh3SU5ManpHUTNtSEFtN1wvMWVLajR5cjJheUhDNWJYVFwvNXpWandmK0RcL2x2OG5VREE5VzRkMzc1S2RxMGkxQ0tFV3pVOUw4Q1RQSXZ5M3VCQUo0Qmk2VmwrWDlkUkUzckZ0M1BHb2VXUHZoMERBaHMwZUNrcCtXZDdJUGVWZWd6aVFMZHRhYWJqbDhyQkhEbjMwanlPNFlLd01mRXV1cnZjNHN2TVoyVkQ1NUkwbXZDalwvRUZEUzNGaHJnQ2MyY1JmcTNxNCtJQ2VlYitwQzBKem9RQldzNUF5Nk5uSWNrR1dnRHlNMW5GaWxPTGMxOXB0XC92aGtad3ZRUGxQNXlLS2hjOUdXSzF0NFRVNzQ3c0lmcU9FeElWK1RCa2VBPT0iLCJtYWMiOiI3MDA3ODdjMjk4Zjk3MDc3ZDU2MGJiYmY4NzAzZGY0MjVmNmE4MGQ3ZmQxODA4NzY5ZTE5NjEwOTI2OTg5MGEyIn0=
eyJpdiI6InBEMjBET0t3WlNcL1wveWZFTUxraVRKZz09IiwidmFsdWUiOiI2Qm5LV3NDSFY1VzhhUTBENkpXbFRoZFhIXC85d2hmOFZqZEE2MElObkc2V1FXckViNUJIQmpBY01xdFg2TnpjNkVuc3VUM1FnNEdMTUk1NVJwaE5mMDlvS2Y2V2FUS2JQbDRoSjU2ZzV0UGtiWGp4cm9uRUNzaElrVVdUYnVGYkRsdDZ1dnJad0pPS0V0VUJ5WjdcL0kxRGpSdVkydDZJUm9uSzhwTGtKditadFZSY1ZKXC9HdkZlKzJmSFRoSTN3a3BQWW5ZRzJzcVZybkVlRm82MjNRNUVlZUpoMWs4b1lCOWgxWkM0dFpnR2lJdkR4Z2UrQWxqMjVKYWZWcE1yZW9rdVBlNnlwS0lWT05jYlJWalZXZ09XcmRYTUFmellOd3VrMnV1Z1hhSmx3VT0iLCJtYWMiOiJkZTRkYjgyZjk0ODQwMWMyZGQ2MzJlZjkzNzhjZjk0MDkxNjk4MTEwZGIwZjVhODU3Y2I5MjAzNDEyNTdkMmQ3In0=

Nhưng… tu vi của cô bây giờ chưa đủ, căn bản không thể làm được.

Ads
';
Advertisement