Oanh Oanh nhìn Trần Nghĩa Xương bằng ánh mắt kỳ lạ, giọng nói bình thản nhưng mang theo chút chế giễu:
"Vừa rồi tôi không phải đã từ chối rồi sao? Tôi nói không, chẳng lẽ các người không hiểu? Nói thật, từ nhỏ đến lớn, chị hai này của tôi chưa từng quan tâm đến tôi. Tâm trạng không tốt thì mắng tôi vài câu, tâm trạng tệ hơn thì đá tôi vài cái, tát tôi vài cái. Còn nói đến tình cảm chị em sao? Tôi với một người như vậy có thể có tình cảm gì? Đã không có tình cảm, tại sao tôi phải vô cớ hiến thận cho cô ta?"
—
Lời này vừa dứt, sắc mặt ba người trong phòng đồng loạt sa sầm.
Trần Nghĩa Xương quay đầu trừng mắt nhìn Trần Linh Bảo. Ông ta hoàn toàn không biết chuyện này. Trước nay ông ta cứ nghĩ, dù mọi người có coi thường Oanh Oanh thì ít nhất cũng không ai bắt nạt con bé.
Giọng ông ta nghiêm khắc hơn hẳn:
"Linh Bảo, có đúng như vậy không? Các con... các con thường xuyên bắt nạt em ba sao?"
Trần Linh Bảo cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
Một lúc sau, cô ta bặm môi, nước mắt lưng tròng, rồi đột nhiên bật khóc nức nở, như thể mình mới là người bị tổn thương.
Oanh Oanh lười nhìn màn kịch này.
Cô đứng dậy, phủi nhẹ mẩu vụn bánh trên váy, thản nhiên nói:
"Tôi về phòng nghỉ ngơi. Mấy người cứ từ từ nói chuyện, nhưng cũng nói trước cho mà biết, dù là hiện tại hay sau này, hãy dập tắt ý định bắt tôi hiến thận đi. Tôi sẽ không hiến thận cho cô ta đâu."
Cô dừng lại, như vừa nghĩ ra điều gì đó, nở một nụ cười vô hại:
"À đúng rồi, ngoài tôi ra, không phải nhà này còn có một chị cả và một cậu em út sao? Ngày thường bọn họ đều đồng lòng bắt nạt tôi, tình cảm tốt như vậy, chi bằng để họ đi kiểm tra xem ai hợp, để bọn họ hiến thận cho chị hai đi?"
—
Dứt lời, Oanh Oanh chẳng buồn quan tâm đến sắc mặt khó coi của đám người kia.
Cô xỏ đôi dép bông mềm mại, ung dung rời đi, lên lầu về phòng.
—
Cánh cửa phòng ngủ vừa đóng lại, từ dưới lầu lập tức truyền lên tiếng hét chói tai của Trần Linh Bảo.
Oanh Oanh chẳng mảy may bận tâm.
Nghĩ đến cảnh Trần Linh Bảo tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Dư Hồng Vân thấy con gái mình kích động, lập tức ôm cô ta vào lòng, vỗ nhẹ lưng trấn an:
Trần Nghĩa Xương đứng bên cạnh, sắc mặt cũng khó coi không kém, nhưng trong mắt lại ánh lên sự bàng hoàng và bất lực.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất