"Vâng, Đoan vương điện hạ!" Một thị vệ vâng lệnh, nhanh chóng nhảy xuống ngựa, cẩn thận tiến về phía t.h.i t.h.ể nằm lặng lẽ trên nền đất lạnh lẽo.
Oanh Oanh nghe thấy, nàng nghe rất rõ.
Đoan vương điện hạ ư?
Kinh thành không ai không biết Đoan vương điện hạ—một người vừa tôn quý, lại vừa đáng thương.
Chàng là con của hoàng hậu, có một người ca ca là thái tử hết mực yêu thương. Nhưng mệnh cách chàng quá cô độc. Vừa chào đời, chàng đã mang theo điềm dữ, khắc c.h.ế.t hoàng hậu cùng vị hoàng tử khi ấy còn chưa đăng vị. Quốc sư xem mệnh, nói rằng số mệnh của chàng là "một đời cô tịch, khắc thân cận, là hung tinh trong chốn hoàng gia". Hoàng đế đau lòng nhưng vẫn phải ban phong hiệu, đưa Đoan vương khi đó còn là một đứa trẻ mắc bệnh nặng đến biên thành xa xôi.
Tưởng rằng nơi biên tái lạnh lẽo ấy sẽ chôn vùi chàng, nhưng không—Đoan vương lớn lên giữa gió sương của doanh trại biên cương, trở thành một chiến thần kiên cường, bất bại.
Chỉ mới mười sáu tuổi, chàng đã lập được vô số chiến công, được bách tính tôn xưng là chiến thần trẻ tuổi nhất Đại Hạ.
Thị vệ của chàng kiểm tra t.h.i t.h.ể xong, quay lại bẩm báo: "Điện hạ, là một thiếu nữ chừng mười ba, mười bốn tuổi. Toàn thân đã chảy hết máu, vết thương chí mạng là một nhát cắt ở mạch m.á.u cổ tay. Người đã c.h.ế.t hẳn."
Chàng thanh niên cưỡi trên lưng ngựa, dáng người thẳng tắp như tùng, đôi mắt sâu thẳm lướt qua t.h.i t.h.ể gầy gò, khô héo dưới nền đất lạnh. Một lúc lâu sau, giọng nói trầm ổn lại vang lên:
"Đi tìm một chiếc quan tài gỗ tử đàn."
Thị vệ nhận lệnh, nhanh chóng rời đi.
Ý thức của Oanh Oanh như ngọn đèn dầu lay lắt trước gió, chập chờn sắp tắt. Nàng không biết đã qua bao lâu, chỉ cảm nhận được một đôi tay rắn rỏi bế nàng lên, từng bước đi về phía sườn đồi xa xăm.
Trong cơn mơ màng, dưới bầu trời tối mịt, nàng trông thấy gương mặt nghiêng của chàng—tuấn mỹ, hờ hững, nhưng như một vầng sáng cuối cùng trong cuộc đời u tối của nàng.
Đó là hình bóng sẽ khắc sâu trong đáy lòng nàng, dù trăm năm hay nghìn năm sau cũng không thể phai mờ.
......
Nàng được đặt vào một chiếc quan tài gỗ tử đàn thượng hạng. Mùi gỗ thanh nhã len lỏi trong ý thức đang dần tan biến của nàng.
"Cộp."
Nắp quan tài khép lại, che lấp ánh sáng cuối cùng mà nàng có thể nhìn thấy.
Tiếng đất đá rơi xuống.
Tất cả trở về tĩnh lặng.
Nhưng lạ thay, nàng không chìm vào hư vô.
Nàng cảm nhận được.
Nàng nhận ra mình vẫn tồn tại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất