Nhưng chưa kịp vui mừng vì mình không bị lỗ, ông ta đã nghe thấy giọng nói có chút do dự của cô bé trước mặt:
"Ông chủ, hay là ông cho tôi một xấp giấy vàng đi? Tôi mang về vẽ bùa, vẽ xong thì để ở đây cho ông bán. Chúng ta chia năm năm, thế nào?"
Ông chủ trợn tròn mắt nhìn cô gái nhỏ:
"Cô bé này! Cô… cô đúng là quá đáng! Không chỉ lừa chu sa và bút lông của tôi, bây giờ còn muốn kiếm tiền từ tôi nữa sao?"
Oanh Oanh không tranh cãi với ông ta. Cô thản nhiên lấy một tờ giấy vàng từ trong tủ, dùng chút chu sa còn lại nhanh chóng vẽ một lá bùa hộ mệnh rồi đưa cho ông chủ.
"Ông chủ, đây là bùa hộ mệnh." Cô ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Nếu có người mua, ông có thể bán giá cao hơn một chút cũng được."
Hai trăm tệ một lá bùa hộ mệnh thực sự là hơi thấp. Sau này cô còn cần tiền để chi tiêu nhiều thứ khác.
Ông chủ lại quỷ xui thần khiến mà nhận lấy lá bùa trong tay cô.
Thấy ông ta chịu nhận, Oanh Oanh rất tự nhiên lấy một xấp giấy vàng rồi xoay người rời khỏi cửa hàng hương nến.
Ông chủ đứng ngẩn ra một lúc, ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng dáng cô gái nhỏ xinh đẹp khuất dần nơi đầu ngõ.
Bên ngoài, Oanh Oanh xách túi ni lông đựng đồ của mình, vừa bước ra khỏi ngõ nhỏ liền thấy các học sinh trường Trung học Tiệp An đang lần lượt vào cổng trường.
Trường trung học Tiệp An là một trường tư thục danh tiếng, đồng thời cũng là trường trung học trọng điểm cấp hai của tỉnh. Học phí tại đây vô cùng đắt đỏ, mỗi học kỳ riêng tiền học đã lên đến năm mươi nghìn. Chính vì vậy, những học sinh có thể theo học ở Tiệp An đều xuất thân từ những gia đình có điều kiện tốt.
Trần Linh Bảo chính là một trong số những học sinh đó.
Là một trường tư thục cao cấp, cơ sở vật chất của Tiệp An cũng sang trọng hơn hẳn. Ngay từ cổng trường, có thể dễ dàng nhận ra sự đầu tư tỉ mỉ. Lúc này đang là giờ cao điểm buổi sáng, từng nhóm học sinh ríu rít nói cười, nối nhau bước vào trường.
Oanh Oanh đứng từ xa, lặng lẽ tránh ánh mắt người khác. Đột nhiên, cô nhìn thấy một thiếu niên cao ráo, dáng đi có chút lười biếng, trên tay xách theo bộ đồng phục, hờ hững tiến về phía cổng trường.
Ánh sáng buổi sớm phủ lên người cậu một lớp sắc vàng nhàn nhạt. Một nửa gương mặt thiếu niên lộ ra dưới ánh nắng, từng đường nét sắc sảo như được đẽo gọt tỉ mỉ. Bờ môi mím thành một đường thẳng, tỏa ra vẻ lạnh nhạt xa cách.
Cách một con đường, cô nhanh chóng bắt kịp, đưa tay nắm lấy tay áo cậu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất