Sống Lại Ta Trở Thành Đại Sư Quốc Bảo

Hình ảnh dần rõ ràng hơn. Hành lang bệnh viện mờ tối, ánh đèn nhấp nháy lạnh lẽo. Trên chiếc giường trượt, một người phụ nữ xinh đẹp đang đau đớn rên rỉ, mồ hôi đầm đìa trên gương mặt tái nhợt. Hai bác sĩ đẩy giường chạy gấp về phía phòng sinh.

Cánh cửa phòng sinh khép lại, bên ngoài, một người đàn ông trung niên đứng ngồi không yên – Trần Nghĩa Xương.

Bên trong, ca phẫu thuật diễn ra căng thẳng, nhưng may mắn thay, thai phụ và hai đứa trẻ đều được cứu sống. Chỉ là vì quá yếu sau quá trình vượt cạn đầy khó khăn, người mẹ chưa kịp ôm con đã trực tiếp ngất lịm.

Hai bác sĩ trao đổi ánh mắt, rồi một người bế đứa bé gái được quấn trong tã lót, bước ra ngoài.

"Ông chủ Trần, đây là bé gái."

Trần Nghĩa Xương đón lấy đứa trẻ, liếc mắt nhìn một cái rồi lạnh lùng nói với bác sĩ:

"Một lát nữa, các anh biết phải nói thế nào rồi đấy."

Bác sĩ gật đầu, giọng trầm thấp:

"Ông Trần yên tâm, vừa hay sản phụ phòng bên cạnh sinh non. Gia đình của cô ấy lại không có ai ở đây… Đứa trẻ c.h.ế.t non vẫn còn chưa được xử lý."

Nghe vậy, Trần Nghĩa Xương không chần chừ, vội trao đứa bé gái còn sống cho Dư Hồng Vân – người phụ nữ đang đợi sẵn bên ngoài bệnh viện. Sau đó, ông ta định quay vào trong, nhưng vừa bước một bước đã bị bà ta kéo lại.

Dư Hồng Vân siết chặt tay, giọng tức giận:

"Anh còn định vào đó làm gì nữa? Đứa trẻ đã đến tay rồi, anh còn muốn vào đó ân ái với con tiện nhân kia sao?"

Bà ta nghiến răng, lửa giận ngùn ngụt:

"Trần Nghĩa Xương, anh đúng là đồ súc sinh! Lúc trước tôi đã nói thế nào? Tôi bảo anh tìm người mang thai hộ, thế mà anh lại đi tìm hẳn một con tiểu tam?"

Gương mặt tuấn tú của Trần Nghĩa Xương thoáng hiện vẻ bối rối, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại.

"Hồng Vân, đừng làm ầm ĩ ở đây. Anh vào xử lý xong mọi chuyện rồi về nhà."

Dư Hồng Vân siết chặt nắm tay, đôi mắt đầy đau khổ trừng trừng nhìn Trần Nghĩa Xương. Sau cùng, bà ta cúi đầu nhìn đứa trẻ trong tã lót – một bé gái còn đỏ hỏn, hoàn toàn vô tội. Bà ta hừ lạnh, rồi xoay người rời đi.

Cùng lúc đó, Trần Nghĩa Xương trở lại trước phòng phẫu thuật.

Không lâu sau, bác sĩ từ bên trong bước ra, thở dài nhìn người phụ nữ vừa được cứu sống, chậm rãi nói:

"Là song thai… nhưng rất tiếc, bé gái quá yếu, lại gặp khó khăn trong lúc sinh, không qua khỏi. Đứa trẻ… đã c.h.ế.t lưu."

Một bác sĩ khác tiến lên, trên tay là một đứa trẻ toàn thân tím tái, đã không còn hơi thở.

"Đây là con gái của cô…"

eyJpdiI6IlZ6aWs2VWJINjZLR3Z5VGZlRmxQdXc9PSIsInZhbHVlIjoiTlRuK0IzWDBEbUJzOEpVU1pibzNlK1h0N2R1TTdjd3owcG9weE81SFo2QU5ldHpjWUx2QmxPTlc0WDZac1RSXC9BRkU3aGgxUGw4QmpNN0NqY3FPZkpybmxFVldpMldWYWRWQ3VzYlh1K1cyM0pPckhJV2FJRndWWVhpamRORUM5eUF4ZjBRVXcxbTJqOEViOUlWT3FHYUhWN3RnYUtQcmdydGdja1drM3Y1Nk5maWExMVlyK3IxUzBhZjRkM1JSNWVicXl4U0M1ZktOK0paUGZ3RmtwSm5vbUFiZno1OXp6czBXOTBJM1RJcUdYQXFwOUpuaHNtNmRzMzVkdXZQUWkxMzdXR0RHdDRCdVBFdlN5ZnFjdWpLUnNjaHNFam0rUEZDcnREck9PZDhyaGNQTHhLYTFXWXFNWnJJM2Npdk1PZWU1ZzU0ZGJ6OW5yUWhmbnhLWmorQUpOaVRRMWpKZldrY0VGNWlhaEgyQTI2dEsxUFo1ZDZubEIrcjhQWWhKMzBwWEJ5MTR5cmEzVVRXcENDTGtUa1wvaHcyXC9CZ3UxNFV4VkR6WEppcUFESEVKdlAzZFgwdkVNdTJWcVdNRkxRRkVCZDdCaFZ4cVNabkpud2RiWTdiQXZlUjk4TFQ2bkYwWmFkTElLMHJYV0N2WDg1MHQranRxeEhDNXJPWjFlRHEiLCJtYWMiOiJiMmQwMDkyNzRkMjdlZjMzN2QwZDFjZDRkYTQ3NzlkNzNlMGUxNzFmZDZkNzNiYWJkMjdhZWRkZWEyM2M5NWZkIn0=
eyJpdiI6ImY4MXJaZ1JOVDRGTDdVSWdJcXdtMWc9PSIsInZhbHVlIjoia3RraEVra0hSUjYyTFBGSU5mNXpTeDZiVVYyMm9xempwV0ZGMjF2SVJJb0RReWJrZEZzZjZ3bG9UUkVcL28rSzFzQUFFMWlkdEpiZmhxS1lNMDBzaWRmNjRDd2dzSnlKcDFoc0dKalhENWpOZVVNWVdoNExJTTFYR1dtS2lOZm9lIiwibWFjIjoiZmM3YjA0NDQxNzk1YmMyNjA5NGViNTc1MTFhMzdlZjY5ZTk1MjFjNWQ3ZTMwN2VkOTBiNDNkZmUzMjM3NDliMSJ9

Tiếng khóc xé lòng vang vọng trong phòng bệnh lạnh lẽo.

Ads
';
Advertisement