Sống Lại Ta Trở Thành Đại Sư Quốc Bảo

Những ngày này, ngoài tu luyện, Oanh Oanh đều tập trung vẽ bùa. Nhờ đó, tu vi của cô có chút tiến triển, hơn nữa, sau mỗi lần tu luyện, tạp chất trong cơ thể lại theo lỗ chân lông thoát ra ngoài.

Dần dần, làn da của cô trở nên trắng như tuyết, mịn màng không tì vết.

Từ nhỏ, Oanh Oanh đã thừa hưởng nhan sắc kiều diễm của Thi Li Uyển, thậm chí còn rực rỡ hơn. Dung mạo cô dịu dàng, kết hợp với mái tóc dài xoăn nhẹ như rong biển, trông vừa ngoan ngoãn vừa yếu đuối, khiến người khác dễ nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ, hoặc… bắt nạt.

Oanh Oanh trước kia đúng là rất dễ bị bắt nạt.

Nhưng nếu có ai đó từng nằm trong quan tài suốt hai nghìn năm rồi tỉnh lại, chắc chắn tính cách cũng sẽ thay đổi rất nhiều.

Oanh Oanh cũng không ngoại lệ.

Sau khi đóng gói gọn gàng những lá bùa vừa vẽ xong, cô cầm theo chúng rồi xuống lầu, chuẩn bị ra ngoài.

Không ngờ dưới lầu lại có người.

Trần Linh Bảo và Dư Hồng Vân đều đang ở đó. Dạo gần đây, sức khỏe của Trần Linh Bảo không tốt, sắc mặt nhợt nhạt, hầu như chỉ ở nhà nghỉ ngơi.

Cả hai vừa thấy Oanh Oanh từ trên lầu bước xuống, lập tức ngây người.

Thiếu nữ trước mắt da trắng như tuyết, nét mặt tinh xảo, đôi mắt đen láy như chứa nước mùa thu.

Rõ ràng gương mặt này không hề thay đổi so với trước khi mất tích, nhưng bây giờ, vẻ đẹp của cô lại khiến người ta kinh ngạc, giống như một nụ hoa đột nhiên nở rộ, kiều diễm mà rực rỡ.

Trần Linh Bảo nhìn mà không khỏi ghen tị, rồi lại nghĩ đến tình trạng cơ thể của mình, vành mắt đỏ hoe.

Dư Hồng Vân nhìn Oanh Oanh, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Trong lòng bà ta dâng lên một cảm giác bất an kỳ lạ.

Oanh Oanh không quan tâm đến phản ứng của hai người, chỉ im lặng đi về phía cửa lớn.

Ngay khi cô chuẩn bị bước ra ngoài, giọng nói căng thẳng của Dư Hồng Vân vang lên phía sau: "Con định đi đâu?"

Oanh Oanh dừng bước, quay đầu lại, giọng thản nhiên: "Ra ngoài một chút."

"Không được đi!" Dư Hồng Vân lập tức quát lên: "Con vừa khỏi bệnh, ra ngoài làm gì?"

Oanh Oanh không đáp, cũng không dừng lại, tiếp tục tiến về phía cửa.

Thấy vậy, Dư Hồng Vân càng tức giận, giọng nói cao hơn: "Trần Linh Oanh! Con đến lời của mẹ cũng không nghe sao?"

Nghe đến hai chữ "mẹ", bước chân Oanh Oanh khựng lại.

Cô chậm rãi quay người, đi đến trước mặt Dư Hồng Vân, trong mắt lộ ra tia lạnh lẽo: "Bà đang nói chính bà sao? Chuyện tôi ra đời, bà và cha tôi hẳn là hiểu rõ nhất chứ?"

eyJpdiI6IkpqSW9PUldaV05rdlJZRlRQMU5Va0E9PSIsInZhbHVlIjoiOGFUVUVxSGFmS243czVEZ2s4d29yMGxpRTdFY1VWRDJBTEdjUFJcLytLZGtiU0pkVmttNnNZYWdnaVdwU01vZ25TV2tmRnR1OWVZajRHS2pmUzRhU2hlTVpzb2xOd3l5NWxPVHBLV3dYamdPRTNzVzF2VExyNUlOaWluWmtKb3pXN1dQMEh3OVBBQlFSamxOZms2MzlWYTl3NzZoXC9CQ1pONXlKcUlIS3A1eHM9IiwibWFjIjoiNDJmYmZmMjMwZGM2OTU5ODg4Nzg0OTFkNTY3ZjFiYzE5MTg5ZjJjNGE1MDI4MTk2MjljZmI0M2Q2YTg1M2RjNyJ9
eyJpdiI6ImlTZHlQYk9ycEVlZlN6M1NNU3FQeXc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9QM2U4QlwvSTNvdkNVVUxJK3h4Z0hkeEFINzRzSnpERk1YT2s3K0ZqSVNLU1pLWlB2QXJUOXRxZE5HU3ZCYXpqR2NjQ0kzOFJxZWRsbVU4ZEU5Y1wvbUY0djNGc0E1QVRnYmRpNTdBQ3J1N3U0SldpMVwveFUybCtkK0pPNEgwMHo5cTlSZk5lYmgxTnZEbTljSDgzWDQ3Y2w0UDA2SHZ5MUhmcldcL3J4cm9RbjNndnpyQzJlNlArMCtlWkQydGRyRXVLeGIxOW5KV2lZRjJNYmxITWhGT1dqa1VtWHo2TlwvRDMzbXFJcDJjR1ptcTJXZ1dpYTByT1RGYk9oMlB0cnNKNEVHK3QrRmV5UDYrbFdjM25nY3pLTDMzSG8zQ0JzS1E3OVdrdHdXTUYxTlRIbm5RSnBRY25mcDlxQ1Y4UitKXC90IiwibWFjIjoiNzhmNDBlNTZmODdmNTE2MWU4YWYzYTdhM2VmZjg3MzExNGFhZTA2YmFlNzY4NWI5MTY5MmUyNzlhNTBhYTkwMSJ9

Phía sau, Trần Linh Bảo sốt ruột nắm tay Dư Hồng Vân, giọng nghẹn ngào: "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ, con phải làm sao bây giờ? Bác sĩ nói con cần phải thay thận sớm, nhưng Oanh Oanh không đồng ý. Con phải làm gì đây?"

Ads
';
Advertisement