Sống Lại Ta Trở Thành Đại Sư Quốc Bảo

Viên Thành Quân liếc nhìn thông tin căn cước của con gái út Trần Nghĩa Xương trong hộ tịch, rồi sững người.

Đây chẳng phải chính là người đã ra tay giúp ông ta vượt qua nguy nan lần này sao?

Nhưng ai cũng biết rằng, con gái út của Trần Nghĩa Xương vốn là một kẻ ngốc!

Nếu vậy, người đã giúp ông ta là cô gái ngốc này sao? Và cô ta lại chính là đứa trẻ năm đó bị tuyên bố đã mất sau khi sinh?

Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Viên Thành Quân cảm thấy một trận ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Ông ta hít một hơi sâu, lấy lại tinh thần, cẩn trọng hỏi: "Tôi hiểu rồi. Cảm ơn sư phụ đã nói cho tôi biết."

Nghĩ một chút, ông ta lại nói tiếp: "Vậy ngày mai sư phụ có muốn đi gặp bà Thi Li Uyển này không? Hay là tôi sắp xếp xe đưa sư phụ đến đó?"

"Không cần, cảm ơn Viên tiên sinh."

Sau khi cúp điện thoại, Oanh Oanh cầm di động trên tay, ánh mắt buồn bã.

Kiếp trước, vì muốn tìm tung tích của cô, di nương và em trai đã dám đến chất vấn Quảng An Hầu. Nhưng kết cục của họ là bị hắn ta đày đến một trang viên nằm ở nơi xa xôi ngàn dặm.

Đến khi thần thức của cô đủ mạnh để bao phủ đến đó, thì những gì còn lại chỉ là hai bộ hài cốt trắng lạnh lẽo.

Hai nghìn năm đã trôi qua, dung mạo người xưa có thể đã phai nhòa theo thời gian, nhưng tình thân thì vĩnh viễn không hề thay đổi.

Tối hôm đó, Oanh Oanh thu dọn lại đồ đạc của mình. Nhưng thực ra, cô chẳng có gì đáng để thu dọn cả. Ngoài hai bộ quần áo sẽ mặc vào ngày mai, cô chỉ mang theo chứng minh thư, thẻ ngân hàng, điện thoại và một ít giấy bùa vàng. Những thứ khác, cô không cần đến.

Hồi nhỏ, cô được Dư Hồng Vân bọc trong tã lót bế về đây. Bây giờ rời đi, cô cũng chẳng có gì trong tay.

Sáng hôm sau, Oanh Oanh thức dậy sớm, nhét hết đồ đạc vào túi áo, rồi xuống tầng dưới. Khi bước vào phòng ăn, cô thấy gia đình họ Trần đã ngồi quây quần bên bàn, chuẩn bị dùng bữa sáng.

Oanh Oanh tiến đến, bình tĩnh nói: "Tôi đi đây."

Cả bàn ăn lập tức im lặng.

Trần Nghĩa Xương cau mày, nhất thời chưa kịp phản ứng: "Oanh Oanh, con vừa nói gì?"

Oanh Oanh nhìn thẳng vào mắt ông ta, ánh mắt trong veo, không chút d.a.o động: "Tôi sẽ rời khỏi nhà họ Trần, đi tìm mẹ tôi. Từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ quay về đây nữa."

Cả nhà sững sờ.

Mẹ Lưu ngây người. Dư Hồng Vân mặt tái mét.

Trần Linh Bảo lẩm bẩm: "Rốt cuộc cô đang nói gì vậy?"

Trần Hoàn cũng há hốc miệng, không tin vào tai mình.

eyJpdiI6InpXeG9rRk5XdTBPQ2o1aTRqTlFiXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImY1b0gwUFFCZTB3bEhXeVdteStEZG9CeTJCVThaNFdnSm1sUTduY3BTbFIzMHhKYnZBWVNzMTdEenFrVlQ2aTBZa0JLaDhKNjdzeW91UFVHNzZZOVluRlplTWxwSG1ZMml4YTI0VlpBU0tjRVlEWmtiTERWd1wvNGhiSWZZTXN5amYrWWRyZFArbUZvcjBsYWpjZ3hDdXJ1RGdEUHNrTDFGc2Zab2tDZENXcDJqTnFsMGxnc2xGVzFPdGtCa0ZVVmxIdHdEbXowY3QwNU52aWdlcVM4TllDWFI0djZBMWxjdUFsV2MwdmMxbmhQZUEzZG5GT1h1TGVcL1g3bFVJUlc5NmQzU29uZlE5TFQxZ3h4M2RobkphQjh3dzBsQ2hQZitZS1BVQWZIMHo1Mm10U3crNnVxblpiazZUTHFPSlNMbGx5TllTT0Q1T2FsZitmdWZSU3h4bHM4RE1SdHNzMnY1RjBIVWlDT0hodmVscjA5TnRsUjF2RUl4Mm5ramFOc284dVdiT3RaZFl5WU14WitHZ21QSFloT1RLS01WREcreDRwV1I5NmNmSytYMU1ZNnNHMjN5TE50UW5MKzcwcStrYnhqaUxGVU56bVNpR0ZlOHF1Uldqd3c9PSIsIm1hYyI6IjNkZGJlODJkOWM5NTgzNDcwZWExNjRiMDU0YTI0MGE5NWYwNmVlN2M0NDJlODQyMzRhY2I0MjdlYTdmYTAzYWMifQ==
eyJpdiI6Illqb0ZHWlRQcDh4amlHYlIrMjV2dlE9PSIsInZhbHVlIjoiUkZ5OElJZzQxZDliXC9sMFpyNHVTdUVjWU9NeHVkMG50dEozc2VTeFJzVTdXb1RwWHFCeDlGanNXZFVxVnRvRVVCTXhpcmRXT0drSktNYVhYMDJGSlNtSjlwQWlcL1ZreTBkbE9UQ0F5NlY2bytOVk9KYWNZa0l0TG5jQ3BoV1Qza2RSZ1JqazZGTWw5RVFkNlJ6TzFReXZNbk0rNm5VUDNYb1dWcFFGT0dNOUl0ZjZQNHVqZmljZkxlSGJHc0JzajNNMjZWbjI5MHZHUWEwbmVLS29Cam1RemxjWUlIcXNLVUJBcVNcL0pTVkpoa042REFUaWQ2OGtrR0F0TUlaZG95XC81U3VRNHJtSDFxWTBEYW9KVHpWQmdGc3p2U0tjZmRXNjE0eTdpWGgzOWpNaDNaT3NiRE1qaXZDemN5XC9Tbyt6V0NYRW9FTjR2SmQxZjJqVkRIcTdGS3VXZ3FcL01LaDRyOW1lRkdRSXkrRzF4TE1pNWNxelhTQng1dlBVQUtVQWlVNkhcLzR6eDV4enVQekMwcGVHYytYSnVSaUwrZHBpMENtTjRwb011V2pvNktkWHhcL2E1RHhDTWhobWYwRDJzUUpLa3huNmFmdGhiZWFrbHgrYUQ5REtnN2kyTENvYXg5UnRubFNqOXV2Mmt4MWdEeHZnYURybVwvRXQwaHVYTHBaY0pVa1gwTkR0VmptZDJoK3lPbW9RM1BjOVNXcEJ4aFp1bzQ0cEdoaDB1cU9hRVJhOGY1eUpUS1JxMDVGd2NyUFN5c2FIRFFsbEdNRmw3THd5Z3ZFVEhYNHQ1aGlzT0tOVVQxOEI4TEF1VldFXC9hb1l3NkFQVHpCcGMrVFlZQUhuazlnN2FxZGxRUEhQMmcyVytxSytJVVZvdkYyeTgwWGhmS0VQdkU1SVVhQUVuVlBYY0hRUmJ6Q0xxWThLbVdZNUtTanZLd0lUY0JPbFwvVTZSVDVGSklkenlsdWZSOEExaEE2elBJQWsyZzNoeUNKXC9GdEdHRDNmaUFQMDg5d1pvOVpHRHI0NFY2UklEWTdyOTNPc29JWnpyd3BjcWI3ZUJ0aGN3blNVb09tZit6NHltQzV2T2VwOHRiQkJOSDMyTzVQWCIsIm1hYyI6IjQzMjMyOGJlYzU5MDRhOGE1ODgzMTAxYjM5OGRlMzIyYjVkOTAxNjIxNzZiOGM0ZDQyMmE2Y2MwYmM5MmE2NTYifQ==

Nói xong, cô quay sang nhìn mẹ Lưu, giọng nhẹ nhàng hơn: "Mẹ Lưu, tạm biệt."

Ads
';
Advertisement