Sống Lại Ta Trở Thành Đại Sư Quốc Bảo

Viên Thành Quân cười, nói: "Không phiền, không phiền. Đại sư, chúng ta có nên đi thẳng đến khu Hoàng Khẩu luôn không?"

Trời vẫn còn sớm, mới chỉ bảy giờ sáng.

"Bây giờ đi luôn đi." Cô muốn gặp mẹ và em trai càng sớm càng tốt.

Thành phố Ninh Bắc có tổng cộng mười hai quận, gồm sáu quận trung tâm và sáu quận mới.

Các quận trung tâm đều nằm trong nội thành, còn các quận mới thuộc vùng ngoại ô.

Khu trung tâm cũng chia theo mức độ phồn hoa. Trong đó, khu Hoàng Khẩu là một trong sáu quận trung tâm nhưng lại nằm khá xa, giá nhà tương đối rẻ, chủ yếu là dân ngoại tỉnh sinh sống.

Suốt dọc đường, Oanh Oanh ngồi im lặng ở ghế sau. Đôi mắt cô ươn ướt, không chút cử động, trông vô cùng đáng thương.

Viên Thành Quân liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu nhưng không tiện hỏi nhiều. Một lúc sau, ông ta mới cẩn thận lên tiếng:

"Đại sư, sao cô chuyển ra ngoài mà không mang theo chút hành lý nào vậy?"

Giọng Oanh Oanh khẽ khàng, có phần buồn bã: "Không có hành lý."

Viên Thành Quân do dự một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi tiếp: "Đại sư, cô… cô là con gái thứ ba của Trần Nghĩa Xương sao?"

Oanh Oanh khẽ "ừ" một tiếng.

Viên Thành Quân nghĩ ngợi, rồi cẩn trọng hỏi thêm: "Vậy cô đi tìm bà Thi là vì..."

Qua kính chiếu hậu, ông ta len lén quan sát nét mặt của cô.

Hàng mi dài của Oanh Oanh rủ xuống, che đi cảm xúc trong đáy mắt. Nhưng cô không giấu giếm:

"Bà ấy là mẹ ruột của tôi. Năm đó, khi Trần Linh Bảo sinh ra đã mắc bệnh thận, lớn lên bắt buộc phải ghép thận. Nhưng họ không nỡ lấy thận của con gái lớn cũng không muốn hy sinh bản thân, thế là Trần Nghĩa Xương lừa mẹ tôi sinh con cho ông ta, rồi dối trá với bác sĩ, bế tôi về nuôi với mục đích làm nguồn thận cho Trần Linh Bảo."

Câu nói này như tiếng sét giữa trời quang, làm Viên Thành Quân suýt nữa đạp phanh gấp.

Trước đây, ông ta cứ nghĩ Trần Nghĩa Xương năm đó ngoại tình, nhưng sợ vợ không chấp nhận con trai riêng nên chỉ bế con gái về, còn con trai thì để ở bên ngoài.

Ai ngờ, sự thật lại là như vậy.

Viên Thành Quân cảm thấy khó tin, mặt ông ta trầm xuống. Đây mà là chuyện con người có thể làm ra sao?

Nhớ đến dự án hợp tác với Trần Nghĩa Xương, ông ta lập tức quyết định: về đến công ty sẽ hủy hợp đồng ngay lập tức.

Một kẻ như vậy, ông ta không thể tin tưởng được.

Sau đó, trên suốt quãng đường còn lại, Oanh Oanh nhắm mắt giả vờ ngủ.

eyJpdiI6Im1GbzNhdTNYWUN1OHBwVXlVaXgxSnc9PSIsInZhbHVlIjoibTJvdmpRbHZ4UVhOWEhDWEM5a01XM3VyckRNUFJVK2xkeGRHUEJZbEgrSFZXenBBTmRZSEFHZkdMdnF6MFQzY2VaXC9sXC9GdjBOU3FvdEhHMjRkeWUwdmtZbEpoNEh1NTVPdW5VSGJvR3lYalFOclBSRUxJOFQ0TUgzWGt3TXJ5bmNcL1VZeEVyQ2FQbFdCaks0Sm5HTHN5VVgwa3pFVUZWbVBLNGxWY3NianBcLytrdFVBQ0x2UWRWTFFEN0g3c1FuZDlUcXRZeXZxeldHVzF3WlU5T202MjlocHlxc2FsWFhaQVVBR2o0OUJcL1JxN1pVYXZIR3U3ME5MQVdvbmdEQVc3dTlPbW5rd0hPTEE2dllzeTFcL1VGZ281dDR2RHBEMjY0aEdIV3pqUFhXdjBISkx4eWpYMkhQb2liM1wvNlA5Q3c0Mjg1a3lnemRPNEl1anFqZ0Vwd0lHNXJ5cktTWXUzZ3E4Sk9hMkEwU3Zrb0FOZFBCUWI5ZGFaaWw4VDFDenNCOUNwa2pKNGJNNHVWQmYySXFCN1lLcnFhZk5BRjZ0V1dqQ2Z6RkM3QnZCQ3VIWWYxWGtycTVkS21uT3NwUlwvTEg3IiwibWFjIjoiNTE1ZmQxYmUyMmM5ZDY2NTM2NjY4NmNkNWQ3MThlYzNiNDI0M2RkMDFkMDM5OGVlZTdlZjRlNmIyMTE1MGYwYiJ9
eyJpdiI6IjhSQUVzTnJPQTF6RmRVODZrUVNBOVE9PSIsInZhbHVlIjoiY29zbmZCMlIrOWx1M0VXMDExUGhucnIxU0xmaXZaRmI1dUlTbys4ZHpCSWJxZ3pJa1ErWlduTmVjM0g5V3ppSXczTlc5dktWdGdVVlVublFrSTc5YXhzK3BSdjltZWdWbEdjaVdGcEZyT1pUZW85cjZ4UTJKR084c0h1SXFLdHQrd1E5Tndwc3huZ3hGZTJCNGRXWDg3QkwrRWRJaENUSm9uc1lSMk9DR2VCS2Q3S3ZqNm1HVTc4ZVwvdnExQXVNSXZYMFB2QjZic1gweDFRSjIycjl0NVVIbExCNXZBdll6aGNCVEpROGZUdjM5bXlmalpPK0FkTzFaN1FsVGhKdUozXC9iUmQwV0VyVm93S01jMmFCc0JFdz09IiwibWFjIjoiNjNhNWU4YmRhZmUzMDk5ZjA3ZWQ1NDZkMWM1YjZjOWI4ZDM2Y2VjMzcxZGNjOGUzZjE4N2E3OTlmOGQ0YWJkZSJ9

"Đại sư, có cần tôi đi cùng cô lên không?" Ông ta có chút lo lắng.

Ads
';
Advertisement