"Cô nói cô là chị gái tôi… vậy cô định chứng minh thế nào?"
Từ nhỏ, Thi Việt đã biết mình còn có một người chị sinh ra đã chết. Cậu cũng biết Trần Nghĩa Xương là cha ruột mình—bởi vì mỗi lần mẹ nhìn thấy tin tức về ông ta, bà đều phát điên lên.
Cậu cũng biết Trần Nghĩa Xương là người có tiền.
Nhưng chưa bao giờ cậu nghĩ đến chuyện nhận lại người cha này.
"Đi xét nghiệm ADN là được." Oanh Oanh nhìn thẳng vào thiếu niên trước mặt.
Thi Việt nhíu mày, giọng lạnh lùng: "Vậy tại sao bây giờ cô mới đến tìm? Sống ở nhà họ Trần làm tiểu thư không tốt sao? Mười mấy năm sau mới tìm đến là có ý gì? Hơn nữa, chúng tôi chưa bao giờ nghe nói Trần Nghĩa Xương có một cô con gái út."
Đúng vậy, Trần Nghĩa Xương chưa từng nhắc đến sự tồn tại của Oanh Oanh với bất kỳ ai. Ông ta giấu kín chuyện mình có một cô con gái út chậm chạp, cũng như sự thật Trần Linh Bảo mắc bệnh suy thận mãn tính và cần ghép thận.
Đối mặt với sự hoài nghi của Thi Việt, Oanh Oanh không hề né tránh.
Cô cụp mắt, ngón tay nhỏ trắng nõn siết chặt vạt áo, giọng nói có chút trầm buồn:
"Vì từ khi sinh ra, chị đã là một đứa ngốc."
Thi Việt sững người.
"Mười ngày trước, chị đột nhiên khai thông." Oanh Oanh nói tiếp, giọng vẫn đều đều. "Mười mấy năm qua, trong mắt người ngoài, chị chỉ là một kẻ ngốc, nhưng mọi chuyện xảy ra, chị đều nhớ. Ngay cả những ký ức mơ hồ lúc mới sinh, chị cũng không quên. Sau khi đầu óc tỉnh táo, chị đã nhờ người tìm hai mẹ con em."
Cô chỉ có thể nói vậy. Không thể kể cho họ rằng mình vốn là người của hai nghìn năm trước.
Thi Li Uyển đứng bên cạnh ngây người.
Tại sao năm đó Trần Nghĩa Xương lại lừa bà rằng con gái đã c.h.ế.t yểu, rồi âm thầm mang đứa bé đi? Nếu muốn có con, chẳng phải con trai mới là lựa chọn hàng đầu sao?
Như hiểu được thắc mắc của mẹ, Oanh Oanh nhẹ nhàng nói:
"Trần Nghĩa Xương có một cô con gái thứ hai, hơn em hai tuổi, sinh ra đã mắc bệnh suy thận mãn tính, cần phải ghép thận…"
Lời nói đến đây, ý tứ đã quá rõ ràng.
Gương mặt Thi Li Uyển lập tức biến sắc.
Thi Việt đứng lặng, bờ môi mím chặt, sắc mặt trắng bệch.
Một lúc sau, Oanh Oanh khẽ hỏi:
"Vì vậy, sau khi hiểu ra mọi chuyện, chị đã đến tìm hai người… Mẹ, Việt Việt, sau này chị có thể sống cùng hai người được không?"
Lời nói đơn giản nhưng mang theo bao nhiêu mong đợi và cô đơn.
Thi Việt thoáng run rẩy, ánh mắt hơi d.a.o động khi nghe cô gọi mình là "Việt Việt".
Bà nghẹn ngào, không ngờ Trần Nghĩa Xương lại có thể nhẫn tâm đến mức ấy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất