Dưới ánh đèn ngủ dịu nhẹ, Thi Li Uyển nhìn đứa con gái của mình. Bà rất muốn cúi xuống hôn lên trán con, nhưng lại lo sợ lây bệnh nên chỉ có thể kiềm chế.
"Mẹ, chúc mẹ ngủ ngon."
Ánh đèn mờ ảo không thể che giấu được vẻ đẹp trong trẻo của thiếu nữ. Nhìn con gái, Thi Li Uyển hơi do dự, rồi nhẹ giọng dặn dò:
"Oanh Oanh, nếu đêm nay con có nghe thấy tiếng động lạ thì cũng đừng sợ, có mẹ ở đây."
Bà nói từng câu ngắn, giọng khàn đặc vì ho. Sợ lây bệnh cho con gái, bà luôn đưa tay che miệng khi nói chuyện.
Tiếng động lạ sao?
Oanh Oanh nhíu mày, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp:
"Mẹ, con biết rồi."
Chỉ chốc lát sau, thuốc phát huy tác dụng, Thi Li Uyển nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Oanh Oanh lặng lẽ quan sát mẹ, lòng cô trĩu nặng. Cơ thể mẹ cô đã suy nhược đến mức này, nếu tiếp tục uống thuốc thường xuyên thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thận. Cô phải nhanh chóng trồng được linh dược để giúp mẹ bồi bổ sức khỏe.
Nghĩ vậy, cô lấy điện thoại ra, đặt mua trên mạng rất nhiều hạt giống thảo dược, bao gồm nhân sâm, đương quy, phục linh cùng hơn một trăm loại khác.
Điện thoại của cô rất đơn giản, ngoài một số chức năng cơ bản thì không cài đặt thêm ứng dụng gì.
Làm xong việc này, Oanh Oanh nhắm mắt, thả thần thức vào động phủ.
Thể xác này của cô có tu vi không cao, thần thức cũng không thể phóng ra ngoài như kiếp trước. Nhưng động phủ của cô và thần thức đã hòa làm một, cho nên cô vẫn có thể ra vào tự do và điều khiển mọi thứ bên trong.
Cô dùng thần thức gieo toàn bộ hạt giống rau củ đã mua ban ngày.
Đây cũng là một hình thức tu luyện.
Khoảng mười hai giờ đêm, bên ngoài truyền đến tiếng động nhỏ.
Hẳn là Thi Việt đã về.
Cậu ta nhẹ nhàng vào bếp rửa tay, sau đó trở về chỗ ngủ.
Oanh Oanh cũng không để tâm, cô khép mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, trong mơ hồ, cô bỗng nghe thấy một tiếng khóc thảm thiết. Âm thanh ấy vang lên trong đêm khuya, vừa u ám vừa ai oán.
Cô mở mắt.
Căn phòng đơn giản, giường kê sát cửa sổ, rèm cửa chưa kéo kín. Trong ánh sáng lờ mờ, cô nhìn thấy một bóng người bên ngoài cửa sổ.
Một người đàn ông trung niên, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, lơ lửng giữa không trung.
Đây là tầng sáu.
Bên ngoài cửa sổ không có ban công hay chỗ đứng.
Trên người hắn không hề có dương khí, toàn thân bao phủ bởi âm khí lạnh lẽo.
Một hồn ma.
Hắn khóc rống lên từng tiếng bi thương.
Bên cạnh, Thi Li Uyển dường như cũng nghe thấy âm thanh đó. Bà bắt đầu ho, có dấu hiệu tỉnh lại.
Oanh Oanh lạnh lùng nhìn hồn ma ngoài cửa sổ, giọng quát nhẹ nhưng đầy uy nghiêm:
"Cút đi!"
Hồn ma kêu lên thảm thiết, bị đẩy ra xa hàng chục mét, không dám đến gần nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất