Sống Lại Ta Trở Thành Đại Sư Quốc Bảo

Mạc Minh nhớ lại lời Đàm Đông đã nói với mình:

"Có một thầy cúng bảo con d.a.o bấm này đã từng dính máu, là hung khí g.i.ế.c người. Cô ấy bảo tôi báo cảnh sát..."

Thực tế chứng minh lời đó là thật. Kết quả giám định cho thấy đây chính là hung khí đã g.i.ế.c c.h.ế.t Trọng Khánh Tường. Nghĩ đến đây, gáy Mạc Minh lạnh toát.

Quan trọng hơn, con d.a.o này lại được tìm thấy bên dưới căn nhà của Lâm Chí Cường – người từng là công nhân xây dựng ở khu Hoành Nguyên.

Điều này khiến hắn ta trở thành nghi phạm số một. Cảnh sát lập tức bắt giữ Lâm Chí Cường để thẩm vấn.

Tuy nhiên, dù bị tra hỏi nhiều lần, hắn ta vẫn nghiến răng phủ nhận:

"Tôi không biết! Chuyện này không liên quan gì đến tôi!"

Nhưng dù hắn ta có chối cãi thế nào, vụ án này cũng phải tiếp tục điều tra. Hiện tại, Lâm Chí Cường bị giam giữ để phục vụ quá trình điều tra.

Cảnh sát Mạc Minh gọi điện cho Đàm Đông, tóm tắt lại tình hình:

"Con d.a.o bấm đó đúng là hung khí. Vụ án sẽ còn phải điều tra thêm. Tôi gọi để báo trước với hai anh chị, có thể trong thời gian tới sẽ cần anh chị phối hợp với cảnh sát."

Đàm Đông nghe xong, cả người cứng đờ. Hắn run rẩy quay sang vợ:

"Cái này... thực sự là hung khí sao? Vậy chúng ta vẫn ở đây có ổn không?"

Ngải Giai không hề bất ngờ, thản nhiên nói:

"Oanh Oanh đã bảo rồi, căn nhà này không có vấn đề gì. Cứ ở thoải mái đi."

Nghe vậy, Đàm Đông thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, hắn đi sang gõ cửa nhà Oanh Oanh, kể lại toàn bộ sự việc.

Oanh Oanh nghe xong, chỉ bình tĩnh đáp:

"Ừ, tôi biết rồi."

Dù vậy, vụ án vẫn chưa kết thúc. Hung thủ thực sự có lẽ vẫn chưa lộ diện, hoặc có thể là Lâm Chí Cường nhưng hắn ta vẫn cố chấp không chịu thừa nhận.

Đến tối, Thi Việt tan học trở về. Oanh Oanh đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi. Ban ngày cô không để cậu về nhà ăn, vì có cô ở nhà, cậu không cần vất vả chạy qua chạy lại giữa trường học và nhà trọ.

Bữa tối diễn ra trong không khí yên tĩnh. Thi Việt không nói nhiều, chỉ lẳng lặng ăn cơm.

Sau khi ăn xong, cậu thu dọn bát đũa mang đi rửa, rồi vào phòng thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Oanh Oanh nhìn theo bóng cậu, lên tiếng:

"Đi đâu vậy?"

Thi Việt không quay đầu lại, chỉ thản nhiên đáp:

"Đến quán bar."

Cậu chưa đủ tuổi đi làm chính thức, nhưng ông chủ quán bar nơi cậu hát rất dễ tính, cho phép cậu biểu diễn mỗi tối. Mỗi đêm được trả hai trăm tệ, số tiền này đủ để cậu lo cho bản thân và Thi Li Uyển.

Đây là việc cậu bắt buộc phải làm mỗi ngày.

eyJpdiI6Ik5pM05EaEJINUNpZUhSREV5MmFKWXc9PSIsInZhbHVlIjoiXC90WEUyYWlOOHdUbFZ4RHFVTmNnWDVoMHN6UVlXZGsyMjdNbVwvNEtabldrYWRQTjdSajcycE5KdUZuZnhIQ3hxeXFLMmo3OVVIczZmT21MT1RqYTYzRGllSFhtVXlKZmRkREtwSWgrXC9LT1ZkeUFzTThIR1hVMWs3blM1amZZSmhDYllYQ1dibUwyQysxZVp3SDhiQUhvME9xM2QwVk80RTBKY09KZHRFV2lBPSIsIm1hYyI6ImE2MDNiNGU3YWE4MWI5YTkwZGE5ZDM3ODlkMDkwM2Q3YzhmZGU2Y2E5NjE5YWNmZmEzZTc2YmRkNzk2Y2I0MTQifQ==
eyJpdiI6InNld1VjUVZjanRLVzhQXC9XWnQ2Sjh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Imd6RlwvQ0NXRHgzSERHc3pOVHRUMDV0dVpwSUswYkd5Vk1zbVwvU1FFUTZ1XC8yZG80bHJTRENGSzRHS0JaYWpKcjJpTHd1TGpUWDE0ZHhCYVdyRXBsQzRlaDJVUUllYTNLcWJ6T2ZUSXl1TjdKZTdkU1dVdkRWWVhTcHdMcCtOT0VoeTNDcGZQVXB6b1N0dWVUZGp1a0t2Zz09IiwibWFjIjoiNDQyODljOGRjMzY0NjMyYjMxYjc2NGQ2MjFjYjJmNTc5MWQzMzBhYWRlMjBmZjI5NzZmZWE1MmZlZTMyMzlhYSJ9

"Chị ra ngoài làm gì? Muộn thế này rồi, con gái đi ngoài đường không an toàn đâu."

Ads
';
Advertisement