Nhưng khi hỏi giá cả, cô lập tức c.h.ế.t lặng.
Dược liệu tốt thì giá cũng cao không tưởng. Hai mươi vạn trên người cô, ngay cả nửa cây nhân sâm cũng không mua nổi.
Ra khỏi hiệu thuốc, Oanh Oanh có chút mơ hồ. Không được, cô không thể cứ ngồi chờ khách đến mua bùa mãi. Phải nghĩ cách khác để kiếm tiền, nếu không thì đến bao giờ mới đủ tiền mua thuốc luyện đan? Chưa kể, cô còn phải tìm một cái lò luyện đan thích hợp. Lò luyện đan không thể tùy tiện đặt mua trên mạng, nhất định phải là đồ cổ, càng lâu năm càng tốt.
Nhưng... đồ lâu năm cơ bản đều được coi là đồ cổ rồi?
Cô cũng không chắc liệu có dễ tìm hay không.
Thôi thôi, bây giờ trên người còn chưa có đủ tiền, nghĩ nhiều cũng vô ích. Trước mắt vẫn nên lo chuyện kiếm tiền trước, những thứ khác cứ thuận theo tự nhiên.
Hôm nay vẫn còn sớm, Oanh Oanh quyết định ghé qua cửa hàng hương nến của Đào Hải Diệp xem sao.
Thế giới này thật sự quá khác biệt so với hai nghìn năm trước. May mắn là ít ra cô vẫn còn mẹ và em trai bên cạnh.
Còn có——
Trong đầu Oanh Oanh chợt hiện lên khuôn mặt nghiêng lạnh nhạt nhưng tuấn tú của Đoan Vương khi ôm cô vào lòng.
Còn có anh.
Oanh Oanh rời khỏi trung tâm thương mại, đi bộ đến cửa hàng hương nến của Đào Hải Diệp. Khoảng cách cũng không xa lắm, mất chừng nửa tiếng, trên đường còn phải đi ngang qua trường trung học Tiệp An.
Vừa bước ra được vài bước, cô bỗng dừng lại, đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao gầy cách đó không xa.
Đó là——
Đoan Vương.
Thẩm Dư Huề.
Tim Oanh Oanh đập thình thịch, gần như không suy nghĩ gì đã lập tức đuổi theo thiếu niên phía trước.
Hai người cách nhau chỉ khoảng trăm mét, Oanh Oanh nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, vội vàng gọi:
"Đ... đoan... Thẩm, bạn học Thẩm!"
Thiếu niên phía trước dường như không nghe thấy, vẫn sải bước về phía trước. Dáng người cao, chân dài, dù không vội vàng nhưng tốc độ lại không hề chậm.
Oanh Oanh tưởng anh không nghe thấy, vội chạy lên thêm vài bước, nhẹ nhàng kéo góc áo phông của thiếu niên.
Lần này, anh dừng lại.
Thiếu niên quay đầu, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ trước mặt, giọng điệu nhàn nhạt:
"Làm gì?"
Nụ cười trên môi Oanh Oanh càng thêm ngọt ngào, đôi mắt cong cong, long lanh như chứa đầy ánh sáng:
"Bạn học Thẩm, là tôi. Cậu còn nhớ tôi không?"
Thiếu niên im lặng, vẫn nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, sau đó nhàn nhạt hỏi lại:
"Có chuyện gì không?"
"Bạn học Thẩm, tôi có thể kết bạn với cậu không?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất