“Suy nghĩ nhiều chỉ càng làm ngươi thêm tâm phiền ý loạn thôi, cho nên cứ yên tâm đi, tất cả mọi sự trên thế gian đều có nguyên lý của nó, đến lúc đó hãy xem tình hình rồi tính tiếp. Hơn nữa, ta thấy Nhiếp Hồn lão tổ chưa chắc đã có gan làm gì, trừ khi lão ta không muốn sống nữa, những điều này, nói cho cùng chỉ là do ngươi suy diễn mà thôi…”
Nghe xong lời mắng mỏ của chim Thần Ma, Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy có lý nên trong lòng lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, hắn cười khổ một tiếng rồi nói: “Đa tạ ~”
“Ha ha, ngươi nói gì? Lão tử không nghe rõ, nói lại lần nữa đi~” Chim Thần Ma lớn tiếng.
“Đa tạ, cái con chim lắm lông nhà ngươi!” Dương Bách Xuyên chửi một câu.
“Không dễ dàng gì, ta không dám nhận đâu, sau này tiểu tử ngươi ít ăn hiếp lão tử thì ta đã thắp hương cảm tạ rồi. Ha ha, không ngờ con gà yếu như ngươi cũng biết lễ phép đấy…”
Chim Thần Ma cười lớn đầy thích thú.
Sau khi được chim Thần Ma giảng giải một phen, trong lòng Dương Bách Xuyên loại bỏ tạp niệm, đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Vừa đấu khẩu với chim Thần Ma trong đầu, hắn vừa tăng tốc bước chân mà không dừng lại, bên cạnh hắn là Đông Phương Thiết Nhân, còn Hồng Y thì đang lặng lẽ theo sát phía sau.
Khoảng ba ngày sau, cảm ứng của Dương Bách Xuyên với Sinh Tử Phù trong cơ thể Nhiếp Hồn lão tổ ngày càng rõ ràng hơn, hắn biết mình sắp tiếp cận được bọn họ...
…
Cũng không biết rốt cuộc nơi này rộng lớn bao nhiêu, chỉ biết là hai người cảm thấy như mình luôn ở trong những ngọn núi băng, số lượng núi băng lớn nhỏ không đếm xuể. Nhưng tại một thời điểm nào đó, khi vượt qua một ngọn núi băng, cảm ứng đối với Sinh Tử Phù của Dương Bách Xuyên lại càng mạnh mẽ hơn.
“Xuyên tử, ngươi có cảm ứng được không?” Đông Phương Thiết Nhân cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của Dương Bách Xuyên.
“Ừ, có lẽ bọn họ ở phía trước không xa.” Dương Bách Xuyên cố gắng kìm nén nỗi lo lắng trong lòng mà trả lời.
Hai người nhanh chân bước tới, nhưng phát hiện mình đã đi vào một thung lũng băng sơn.
Sở dĩ gọi là thung lũng là bởi vì hai bên là những ngọn núi băng khổng lồ, vả lại, con đường càng đi càng chật hẹp.
Nhưng bọn họ không nhìn thấy được điểm cuối, nhìn chung là đã đi vào giữa thung lũng.
Đi được khoảng trăm mét, bên tai Dương Bách Xuyên và Đông Phương Thiết Nhân bỗng nghe thấy tiếng nói truyền đến.
“Không... không được…”
Giọng nói này có chút quen thuộc.
Dương Bách Xuyên nghe giống như giọng của Nhiếp Hồn lão tổ, hơn nữa nghe có vẻ rất hoảng loạn.
Hắn nhìn sang Đông Phương Thiết Nhân, Đông Phương cũng gật đầu, nói: “Ta cũng nghe giống giọng nói của Nhiếp Hồn lão tổ.”
“Đi ~”
Dương Bách Xuyên tăng tốc bước chân, trong lòng lại đầy nghi hoặc.
Nếu thật sự Nhiếp Hồn lão tổ phản bội hắn thì lẽ ra không thể có giọng điệu hoảng loạn như vậy. Hơn nữa, Nhiếp Hồn lão tổ đường đường có tu vi Tiên Vương đại viên mãn thì làm sao có thể thê thảm đến mức này?
Nghe giọng nói như thể lão ta đang cầu xin điều gì đó.
“Ầm…”
“A ~”
Tiếng hét thảm kèm theo tiếng động đánh nhau dữ dội truyền đến, lần này Dương Bách Xuyên nghe thấy rõ ràng, đó chính là tiếng hét đau đớn của Nhiếp Hồn lão tổ, cũng chính là Ốc Hữu Chí.
Quẹo qua một khúc cua, Dương Bách Xuyên và Đông Phương Thiết Nhân cuối cùng cũng nhìn thấy...
Và khoảnh khắc ấy, Dương Bách Xuyên hiểu rõ mọi chuyện, hắn biết mình đã trách lầm Ốc Hữu Chí, cũng như hoàn toàn không tính đến tình huống quan trọng liên quan đến Lạc Dương.
Lúc này, cách họ khoảng năm mươi mét là một bãi đất trống trước cửa động băng lớn trong thung lũng.
Nhiếp Hồn lão tổ Ốc Hữu Chí cùng Hắc Giáp Khôi Lỗi, Tuyết Hương và Lạc Dương đều ở đó, đủ mặt mọi người nhưng là trong trạng thái đối đầu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất