Không chờ hắn hỏi, Nhiếp Hồn lão tổ đã báo cáo:  

 

 

“Sau khi ngài rời khỏi, ba người chúng ta đã ngồi tu luyện tại chỗ. Ban đầu còn ổn, có một ngày Lạc Dương cô nương tỉnh lại trong lúc tu luyện, hỏi ta muốn tiên thạch cực phẩm, nói nàng ta sắp đột phá, yêu cầu thêm tiên thạch cực phẩm. Hiển nhiên ta không thể từ chối, dù sao nàng ta cũng là sư điệt của ngài nên đã đưa hai viên thạch cực phẩm cho nàng ta, sau đó nàng ta đi hỏi tiên thạch trong tay Tuyết Hương chủ mẫu…  

 

Sau đó Lạc Dương bắt đầu tu luyện, ta còn hộ pháp cho nàng ta… Kết quả vài ngày sau hơi thở trên người nàng ta bùng nổ, ma khí ngập trời… Sau đó bắt đầu làm khó dễ cho ta và chủ mẫu Tuyết Hương, đến lúc này ta mới biết trong cơ thể Lạc Dương có ma hồn.  

 

Đánh nhau thì chúng ta không phải đối thủ, ta đã dẫn chủ mẫu Tuyết Hương trốn đi, Lạc Dương vẫn luôn đuổi theo đến tận đây và chiến đấu đến bây giờ. Nếu ngài đến muộn hơn một chút thì có khi chúng ta đã âm dương cách biệt, sau khi ma hóa, Lạc Dương rất khó chơi…”  

 

Cũng trách trước khi đi hắn không nói cho Nhiếp Hồn lão tổ chuyện của Lạc Dương. Tuy Tuyết Hương biết nhưng tóm lại nha đầu này vẫn rất ngây thơ.  

 

So với Ma Thần, đừng nói lừa đi tiên thạch cực phẩm, cho dù giết chết hai người bọn họ cũng không có. Cũng may sau khi Lạc Dương ma hóa, Tuyết Hương đã kịp nhắc nhở Nhiếp Hồn lão tổ, mà bên người Nhiếp Hồn lão tổ cũng có một con rối Á Thánh nên hai người mới chống đỡ được.  

 

Nếu không hắn thật sự không dám nghĩ đến hậu quả.  

 

Nghe xong, Dương Bách Xuyên biết Ma Thần muốn trả thù hắn, và bắt đầu trả thù từ việc giết người bên cạnh hắn.  

 

Bên kia, ý thức Ma Thần vẫn nhìn chằm chằm hắn, nhưng không xông lên chém giết. Dương Bách Xuyên biết ma đầu này vẫn kiêng kị hắn.  

 

Sau khi lừa đi tiên thạch cực phẩm trong tay Nhiếp Hồn lão tổ và Tuyết Hương, thực lực của nàng ta đã tăng lên nhiều.  

 

Nhưng Dương Bách Xuyên có trứng Côn Bằng, vẫn có thể khắc chế nàng ta. Nhưng hiện tại Dương Bách Xuyên không biết ý thức Lạc Dương còn có thể phản công hay không.  

 

Xem tình hình này thì hiển nhiên ý thức Ma Thần áp chế Lạc Dương, đây không phải chuyện tốt, có khi dần dần ý thức Lạc Dương sẽ bị ý thức Ma Thần hoàn toàn luyện hóa.  

 

Cho nên Dương Bách Xuyên rất sốt ruột.  

 

Nếu ý thức Lạc Dương thật sự bị Ma Thần dung hợp, tương lai hắn còn mặt mũi nào đi gặp nhị sư huynh?  

 

Hai người nhìn nhau, Dương Bách Xuyên gằn giọng nói: “Cho ngươi một cơ hội, ngoan ngoãn lặn xuống, để Lạc Dương ra, nếu không ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.”  

 

“Ha ha… Ngươi rất ngông cuồng, bản thần nhịn ngươi lâu như vậy, cũng đến lúc giết chết ngươi. Nếu không phải ngươi thì bản thân đã hoàn toàn dung hợp với Lạc Dương. Chính do ngươi mà bản thần đã phải nhận hết khuất nhục trong cơ thể Lạc Dương, chịu đựng sự sỉ nhục của ngươi…  

 

Bây giờ bản thần đã hóa giải được khắc văn của ngươi, thực lực cũng tăng thêm, ý thức Lạc Dương đã bị áp xuống. Chờ ta khôi phục một ít lực lượng thì có thể cắn nuốt dung hợp nàng ta. Đó sẽ là lúc chết của ngươi…”  

 

Ý thức Ma Thần gần như rít gào, có thể thấy được nàng ta hận Dương Bách Xuyên đến mức nào.  

 

Dương Bách Xuyên nghe ra được tạm thời ý thức Ma Thần còn chưa muốn đối đầu với hắn, có vẻ vẫn kiêng kị trứng Côn Bằng. Đồng thời cũng nghe ra được ma đầu này đã chiếm thế thắng trong lúc tranh đoạt với ý thức Lạc Dương.  

 

Đây không phải chuyện tốt.  

 

Dương Bách Xuyên: “Không biết điều, ta đã có ngươi một cơ hội.”  

 

Dứt lới, hắn ra lệnh: “Hồng Y.”  

 

Ngay sau đó trứng Côn Bằng xuất hiện, ánh sáng lóe lên rồi xông về phía Ma Thần Lạc Dương.  

 

Hồng Y lao đến tung một quyền nhưng Ma Thần đã hoàn toàn biến mất tại chỗ.  

 

Lúc nhìn thấy trứng Côn Bằng, nàng ta biến sắc, hóa thành ma phong rồi biến mất: “Dương Bách Xuyên, chờ đó cho ta. Chờ bản thân dung hợp Lạc Dương thì sẽ cắn nuốt trứng Côn Bằng của ngươi, bây giờ bản thân không muốn chơi với ngươi, ha ha ha…”  

 

Mặt mũi Dương Bách Xuyên tối sầm lại, hắn không ngờ ma đầu gian xảo này không đối đầu với hắn mà lại chạy mất.  

 

“Xuyên Tử, giờ phải làm sao đây?” Đông Phương Thiết Nhân hỏi.  

 

Dương Bách Xuyên: “Đuổi theo.”  

 

Tuyệt đối không thể để ý thức Ma Thần cắn nuốt Lạc Dương, lần này cũng do hắn sơ ý quên dặn dò Nhiếp Hồn lão tổ và Tuyết Hương cảnh giác ý thức Ma Thần trong cơ thể Lạc Dương.  

 

Tuyệt đối không thể để Ma Thần cắn nuốt Lạc Dương, nếu không hắn không còn mặt mũi nào đi gặp nhị sư huynh và sư phụ.  

 

Ở dưới mí mắt của mình mà lại để sư điệt bị ma đầu cắn nuốt, làm không nên trò trống gì.  

 

Dương Bách Xuyên triệu hồi kiếm Đồ Long, ngự kiếm bay lên. Hắn phải đuổi theo ý thức Ma Thần, trấn áp ma đầu để Lạc Dương khôi phục.  

 

Vèo một cái, Dương Bách Xuyên biến mất trong động băng, đuổi theo vào trong, cũng không biết động băng này thông hướng nào?  

eyJpdiI6InZ4dWc3NkRDUzhJemVIVVFBUUNZY1E9PSIsInZhbHVlIjoiOGlTQkp0NFp6M2ZnZ1BaM2kwYjIwcG55TzdWTVJhOVNBTGJsaXRXcnZvYVRpTGpTbGhSY2EwTTN3RUN2Um91diIsIm1hYyI6ImQ3ZDE4ZTE4Y2UwZTAyYWVmMGRjY2Q1NzBhMTM5MWNhY2FkN2JhNWIyMGNlZTk2MGUxZmY4YmJjZWUyZGNiMWYifQ==
eyJpdiI6IlZNUUo0QlRoYTJRaDJUV1pKWFMzZlE9PSIsInZhbHVlIjoiWFV3VzB5cnpCUlN2XC9hSVwvZDJWNlJSZkQ2V05CNjZqNXVrUjZVS1l0Ujc0WFgwaGw2U1NITG95MnlrSUZrSkVrTlllQW1rNjhVeStUQTJUeUZTYlEzZ29hRU9VOXhjdmNTZ3BPQXlKZzNHXC8rbUVmUlltQW02bHpLeTR4Q1p0Qm5hMFN2WFplUVpxQmVTcGhkM3Y5ZVJ2T1h5c21hME9uZWQrbVN0VlBXXC9YMCt2UytjbzZldlwvRlhuM2JaTDdSVys1N0MrRWJGa004a1FWdmpyQkFJR0NVRWxCT0xFcHNNcXlvSkVNbitCU0kybXBhQUpYQXpCZE5ac2FySkNJMW1qIiwibWFjIjoiMmRjOTRmMDNhMzYxMzA0ZmE3MzI5ZjMxNTU0ZTk4YzBiZTlkZDhhODFhNTBjOTZmMmRmNWEwYmY1MDIwZmYxYiJ9

Ads
';
Advertisement