Lỡ như ép ý thức Ma Thần đến đường cùng, không chừng nàng ta sẽ trực tiếp xóa sạch ý thức của Lạc Dương, điều này khiến Dương Bách Xuyên vô cùng lo lắng.
Nhưng nghĩ lại, Nhị sư huynh của mình cũng là một người có tu vi thông thiên, hắn đã nói như vậy thì sẽ làm, chắc chắn cũng có sự tự tin thành công, nếu không hắn sẽ không mạo hiểm.
Hơn nữa, qua cách nhìn nhận, Dương Bách Xuyên thấy rõ Nhị sư huynh rất quan tâm đến đồ đệ Lạc Dương nên chắc chắn hắn sẽ không đánh một trận không chắc chắn.
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên yên tâm hơn đôi chút.
Ngay sau đó, Nhị sư huynh vừa nói Dương Bách Xuyên hộ pháp xong thì trên người hắn xuất hiện bạch quang, một luồng khí lưu "vèo" một tiếng chui vào giữa trán của Lạc Dương.
Chỉ trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên nhìn thấy toàn thân Lạc Dương run rẩy dữ dội, ma khí trên người nàng ta bạo phát.
Cùng lúc đó, trên cơ thể Lạc Dương cũng phát ra kiếm khí mạnh mẽ khiến người ta kinh hãi...
Dương Bách Xuyên phất tay đóng cửa phòng lại, ánh mắt chăm chú nhìn Lạc Dương hoặc chính là ý thức Ma Thần trong cơ thể nàng ta, hắn biết Nhị sư huynh đã trực tiếp tiến vào biển ý thức của Lạc Dương để tiêu diệt ý thức Ma Thần, cũng chính là để cứu Lạc Dương.
Trong lòng hắn vô cùng hồi hộp.
Thân thể Lạc Dương càng run rẩy dữ dội hơn, ma khí trên người nàng ta cũng lúc càng mạnh, nhưng trên người nàng ta vẫn bị những thanh kiếm nhỏ từ kiếm khí khóa chặt, không thể cử động, chỉ có thể run rẩy...
Bỗng nhiên, một tiếng hét thảm thiết vang lên từ trong cơ thể của Lạc Dương: "A...!"
Dương Bách Xuyên nghe rõ, đó là tiếng hét thảm thiết của ý thức Ma Thần.
Nhưng hắn không biết liệu Nhị sư huynh đã thành công hay chưa, điều này càng khiến hắn lo lắng hơn.
Lúc này, thân thể đang run rẩy dữ dội của Lạc Dương dần bình tĩnh lại.
Ngay sau đó, một luồng bạch quang từ giữa mi tâm của Lạc Dương bay ra và nhập lại vào thân thể của Nhị sư huynh.
Thành công rồi?
Trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động, thầm nghĩ.
Ngay sau đó, hắn thấy Nhị sư huynh mở hai mắt ra, mồ hôi hột chảy ròng ròng trên trán, hắn vừa mở mắt đã thở ra một hơi thật dài.
Dương Bách Xuyên vội vàng hỏi: "Nhị sư huynh, Lạc Dương sao rồi? Ý thức Ma Thần đã bị huynh tiêu diệt chưa?"
Vừa dứt lời, chưa kịp để Tinh Thần Tử trả lời, Lạc Dương đã mở mắt ra, lúc nhìn thấy Tinh Thần Tử, đôi mắt nàng ta tràn đầy dịu dàng, nhưng cũng ngập tràn nước mắt, nàng ta khẽ nói: "Sư phụ..."
Trong lúc nói chuyện, những thanh kiếm nhỏ từ kiếm khí trên người Lạc Dương cũng bị Nhị sư huynh phất tay thu lại hết, Lạc Dương lập tức lao vào lòng Nhị sư huynh.
Khoảnh khắc này, Dương Bách Xuyên sững sờ, cuối cùng cũng hiểu ra một điều gì đó, hắn vui mừng hẳn lên, rõ ràng vấn đề của Lạc Dương đã được Nhị sư huynh giải quyết, ý thức Ma Thần cũng đã bị Nhị sư huynh tiêu diệt rồi.
Dương mỗ thức thời lặng lẽ rời khỏi căn phòng.
Nhưng khi vừa đi đến cửa, hắn nghe thấy lời an ủi của Nhị sư huynh dành cho Lạc Dương, suýt chút nữa không nhịn được bật cười.
Sau khi rời khỏi phòng, khép cửa lại, Dương mỗ cảm thán trong lòng: "Nhị sư huynh à, huynh đúng là một khúc gỗ, ha ha ha~"
Trong mắt hắn, ánh mắt mà Lạc Dương nhìn Nhị sư huynh ban nãy không đơn thuần chỉ là tình cảm sư đồ, với tư cách là người từng trải, Dương mỗ nhìn ra được, đó là tình yêu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất