Dương Bách Xuyên cũng không khách khí, hắn vừa nhỏ máu luyện hóa mắt trận vừa đọc theo bí pháp khẩu quyết mà nhị sư huynh truyền cho, đồng thời quan sát cảm nhận cả đại trận khổng lồ này.  

 

Ba ngày sau, cuối cùng cũng luyện hóa thành công.  

 

“Khởi trận ~”  

 

Dương Bách Xuyên hô lên một tiếng, ngay sau đó toàn bộ đại trận rộng sáu nghìn dặm đã nằm trong đầu, khoảnh khắc đó hắn mới thật sự cảm nhận được uy lực của trận pháp.  

 

Là một thanh kiếm khổng lồ, cũng là 108 kiếm nhỏ độc lập, mảnh đất này nối liền với tinh không, sức mạnh của đất trời đang không ngừng chuyển động.  

 

Hắn cảm thấy chỉ cần tâm khẽ động là có thể bộc phát ra uy lực kiếm khí của 108 ngọn núi, dùng để phòng ngự tấn công, đại trận này quả thật là sống động.  

 

“Thu ~”  

 

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên phất thay về phía màn sáng, mắt trận như một thủy tinh thể tiến vào trong cơ thể hắn, đây là mắt của trận pháp cũng là nơi trung tâm điều khiển.  

 

Hắn luyện hóa xong thì thu vào trong cơ thể, khởi động đại trận chỉ cần một suy nghĩ của hắn.  

 

Đúng là thuận tiện.  

 

“Được rồi, đại trận này vẫn chưa có tên, đệ đặt cho nó một cái tên đi!” Tinh Thần Tử cười nói.  

 

Dương Bách Xuyên sững sờ, nghĩ lại cũng đúng, từ trước tới giờ nhị sư huynh cũng không nói tên, đại trận này không phải được bày bố như bình thường mà dựa vào 108 đỉnh núi cộng thêm kiếm khí của nhị sư huynh mới được hình thành.  

 

Nếu như muốn đặt tên.  

 

Ngẫm một lúc, Dương Bách Xuyên buột miệng nói: “Vậy gọi là Tinh Thần Một Trăm Lẻ Tám Tiên Thiên Kiếm Trận đi ~ Gọi tắt là kiếm trận Tinh Thần, sư đệ cũng không có gì để báo đáp sư huynh, vậy để sau này mỗi một đệ tử Vân Môn đều phải ghi nhớ cống hiến của huynh.”  

 

“Ặc ~ Sư đệ, chuyện này không hay lắm thì phải? Gương mặt Tinh Thần Tử đỏ lên, cái danh hiệu này hơi lớn, dù sao thì sư phụ đã nhận Vân Môn của tiểu sư đệ là nhất mạch chính tông.  

 

Nếu bị sư phụ biết thì chẳng phải truyện cười sao?  

 

Nhưng trong lòng Tinh Thần Tử cũng muốn biểu hiện một chút, chủ yếu là để sư phụ biết, người xin em con là nhị sư huynh cũng giúp sư đệ, con không lười biếng, biết đâu sư phụ lại khen ngợi hắn.  

 

Dương Bách Xuyên cười lớn, sao hắn lại không biết nhị sư huynh mình đang nghĩ gì: “Haha ~ Cứ vậy đi, sau này lão đầu có hỏi, đệ nghĩ ông ấy sẽ khen huynh làm rất tốt.”   

 

“Chuyện này…vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, nhưng nếu sư phụ mắng ta thì đệ phải làm chứng đó, cái tên này là do đệ đặt, không phải do ta.” Tinh Thần Tử nghiêm túc nói.  

 

“Được được được, cứ giao cho đệ, huynh sợ lão đầu kia chứ đệ không sợ.” Dương Bách Xuyên rất vênh váo.  

 

Tinh Thần Tử đen mặt: “Đợi trở về gặp Tử Hà sư muội, hai người hợp nhau thành một đôi khiến sư phụ tức chết, trong thiên hạ cũng chỉ có hai người mới dám chọc sư phục, ta và đại sư huynh không dám.”  

 

“Haha, đệ rất mong chờ được gặp sư tỷ ~” Dương Bách Xuyên cười lớn.  

 

“Được rồi, ta dẫn đệ tới gốc liễu, nói trước đệ phải tự đối phó, lúc đó ta sẽ dẫn Lạc Dương về Cửu Trọng Thiên, trong cơ thể Lạc Dương còn di chứng của ý thức Ma thần phải xử lý, dù sao thì vẫn là nửa ma nửa tiên, ta phải mang tai họa này về tìm sư nương nghĩ cách…” Nói tới Lạc Dương, vẻ mặt Tinh Thần Tử trầm xuống.  

eyJpdiI6IkRcL3c4NVpwUFV1VGhSN0luXC9jcWZKUT09IiwidmFsdWUiOiJ2dEFTMDltUUpFV2hHUVwvOStZaDM1K0xPU3dkQUk2YWtpY2o3cU4xaGtKVmZ5TnhacitzWWY3bW8wS1ljdlZYbSIsIm1hYyI6IjJjNGE3MTk4YTI5MjJlNjY0MTA0MmY5Mjc3YzMwZmY3MzdkMWM2YTVmMzY0YWNhMzVmZTE2ZDFjZGFjZDhmMmEifQ==
eyJpdiI6IkFPcjB6dG9VMDFxb040SFFGVkR1dGc9PSIsInZhbHVlIjoib1J3RmhiTXlvYk1TcHJPeWFnd3psNFBoV3NqZ1ZScUdHdUEwVG5JellTYmVzUDVHRitKTHoyVFk2VUZPVUFLVmdnSFB6cmV2TWxZXC9oWTBhR2xVSVgxTFRcLzgzZkxqQXg1VFlBNmUweENGNUx0bW91SWlMcHE4aDlxYnpCSUpjZU1YbEhTdEdSMFBjUlRoenZvNkl1V0gwNDd5U2NGKzlaaFk3RXA3MFNCdU9zXC80OUFpN0hvekRBdGRWRFJqY1plSGhWa3NWNkhVdnU3STFWU2NrUmVtTzN4ZUtGeEhVTzUySWxEaVFFenp5YTY5bzRqbEdIK3JEZ1d5YmxONjlXNHlRcFhuVGhUTmlhRkZxMXh4Z1ZyaWE4TWVROHNLNGg3dkVTTTJaV3Y1UGFydzF1R1puZFJDQkY1bTZEMFQ2MWE4QTA5SWwxd2llNGlcL253NUoyUGxiUXpuOUlrMExmT1ZvRkRkanhobHVjUGw1UkJ0RTNSd2JGbTNTZ0lPR0ppcThQY1pBbDFodXNzY21zQzB1c3BHUDlmNDM3NUY2aFRRd2pxb3dMNW1iMk5oQnBIWGFTWWRlRUlKbENzaDVJWEVlR0hFSU8xSmdEejdVTFhUdFRyemkzV0JSMHNWYkFBaWlta24zWk5Cem9YenRSd2thSnA0Mk1VTkpzRHJVRENvd05IM0NLQ0xIXC9ZaElQMnoyZGNxTHM1dWNqTUhycGVKOW1zN2tuYndwbk5zQkp1aTdxWjNRakl4WlhEVG1obGFOc3BXOVRPTHVnWGM4UCtXcktXU05nPT0iLCJtYWMiOiIzOGNlMzMxZjVmN2QzOTgzMDk0YTdiY2ZlZTZiYzk5NGM2YzhkYzRkODRhM2E5YjE5NmQ5MTYyZGQwYzE5N2E3In0=

Hắn gật đầu: “Được, huynh mang Lạc Dương đi cũng tốt, chuyện ở đây đệ có thể tự xử lý, huynh dẫn đệ tới chỗ cây liễu đi!”

Ads
';
Advertisement