“Ài, sư đệ à, đệ… đệ hỏi nhiều quá rồi. Cây liễu già chưa hóa hình, lai lịch cụ thể của nó ra sao thì sư huynh cũng không nhìn ra, nhưng tu vi của nó tất nhiên là thông thiên. Nhưng đệ yên tâm, ta đã nói cây liễu già sẽ không chủ động tấn công người, còn về chính tà thì khó mà nói rõ, đệ cứ tự mình tiếp xúc thử là biết ngay. Nhưng nếu bảo ta phải nói thật lòng thì ta cảm thấy có thể dùng ‘nửa chính nửa tà’ để hình dung, thêm nữa, ta nghi ngờ cây liễu già này bị mất trí nhớ, nó nói năng và hành động thường có chút… điên điên khùng khùng…”  

 

Trong khi nói chuyện, vẻ mặt Tinh Thần Tử liên tục thay đổi, dường như nhớ lại chuyện gì đó rất kỳ lạ, thậm chí có hơi đáng sợ, khiến hắn không dám nói thêm.  

 

Nhìn thấy biểu cảm của nhị sư huynh, trong lòng Dương Bách Xuyên càng thêm sợ hãi, nếu nhị sư huynh nói rằng cây liễu già rất mạnh, sát khí nặng nề, động chút là ra tay thì có lẽ hắn sẽ không để tâm.  

 

Nhưng đằng này, nhị sư huynh lại nói cây liễu già sẽ không tấn công người…  

 

Không tấn công người mà vẫn khiến một vị Kiếm Đế như nhị sư huynh phải kiêng dè thì đúng là không hiểu nổi, nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn là cây liễu già có chỗ nào đó làm cho nhị sư huynh vô cùng kiêng kỵ.  

 

Trong lòng Dương Bách Xuyên không sợ hãi mới là lạ!  

 

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Nhị sư huynh, đệ thấy… hay là chúng ta đừng đến đó nữa, đệ cứ xây dựng Vân Môn ở đây mà không động chạm gì đến cây liễu già là được rồi, cần gì phải chuốc lấy phiền phức đúng không?”  

 

“Không được! Thật ra ngay từ đầu việc tìm đến nơi này và để đệ đi gặp cây liễu già đều là do lão sư phụ sắp xếp. Nếu không phải lão nhân căn dặn thì ta cũng chẳng muốn dẫn đệ đi gặp cái cây liễu già biến thái đó đâu. Được rồi… tới nơi rồi kìa, đệ nhìn đi, đó chính là cây liễu già biến thái ấy.” Trong lúc nói chuyện, giọng nói của Tinh Thần Tử cũng có chút run rẩy.  

 

Nhưng Dương Bách Xuyên vừa nghe thấy có gì đó không đúng, bèn trừng mắt nói: “Cái gì cơ? Là do lão sư phụ sắp xếp? Sao huynh không nói sớm?”  

 

“Khụ khụ… sư phụ bảo cố gắng không được để đệ biết là ông ấy đã sắp xếp để đệ đi gặp cây liễu già, khụ khụ…” Tinh Thần Tử ho khan, ánh mắt đầy lúng túng, hắn đã bán đứng sư phụ rồi.  

 

Trong lòng hắn đang thì thầm: Sư phụ à, không phải đồ nhi muốn bán đứng người, mà là do tiểu sư đệ hỏi gặng quá, đồ nhi cũng hết cách rồi.  

 

Còn Dương Bách Xuyên thì sao?  

 

Trong lúc Dương Bách Xuyên đang âm thầm chửi bới lão già đáng chết, hắn cũng quay đầu nhìn theo hướng Tinh Thần Tử chỉ.  

 

Chỉ thấy cách đó khoảng ngàn mét, trên đỉnh một vách núi cheo leo xuất hiện một gốc cây rất cao, rất tráng kiện.  

 

Càng tiến lại gần, Dương Bách Xuyên càng thấy rõ.  

 

Cây già có chút cong vẹo, nhưng đứng trên đỉnh vách đá trông giống như một lão giả sắp gần đất xa trời, đang ngẩng đầu nhìn trời.  

 

Gốc cây khô rất to lớn, đường kính ước chừng khoảng năm đến sáu mét, cao chừng hơn mười mét, trên thân cây phủ một màu đen kịt, trông như đã từng bị sét đánh qua.  

 

Khi tiến lại gần hơn, ánh mắt Dương Bách Xuyên sáng lên, bởi hắn nhìn thấy trên đỉnh gốc cây già cỗi ấy lại bất ngờ mọc ra một nhánh non mới mẻ, trông như một cành nhỏ mảnh mai dài khoảng nửa mét.  

 

Cảnh tượng này thực sự giống như cây già gặp mùa xuân hồi sinh!  

 

Mà lúc này, khi bọn họ chỉ còn cách đó khoảng trăm mét, Tinh Thần Tử đột nhiên dừng lại và nói: “Tiểu sư đệ, ta... ta không qua đó nữa đâu, đệ tự đi đi, nhớ tỏ ra kính trọng cái lão biến thái này một chút. Ta nghe sư phụ nói, cây liễu già này có tuổi thọ rất lớn. Thôi, ta đi đây nhé ~”  

 

Nói xong, Tinh Thần Tử tựa như gặp quỷ, xoay người bay ngược lại như đang chạy trốn.  

 

Điều này khiến Dương Bách Xuyên há hốc mồm kinh ngạc.  

 

Nhưng đúng lúc ấy, một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra.  

 

Bỗng nhiên, một giọng nói già nua vang lên: “Tiểu tử kia, lần trước ngươi cướp đi chiếc lá cây rụng của lão phu, ngươi cũng không chịu ở lại làm tiểu thiếp hầu hạ lão phu, lần này còn dám đến đây, ngươi nghĩ có thể dễ dàng bỏ đi vậy sao…”  

eyJpdiI6IkJ3QVNtSWpMYXlxaHN5Qk5KcVF4Unc9PSIsInZhbHVlIjoidWp5UkNCMkhnZ2NoTFJ2UUhBbTdRWWVGRXRsNXlQWGEwWlREY1ZJRStlT0JOdzFDXC92U1hMbERjZkVHWUFMT2QiLCJtYWMiOiJjYWE4MTI5Mjk2NmNiNGYxYzdjMGM4YzUyMTY2MjRkNmY2YTAzNGFhNWE2MGE1NDcwMzRlZTdlYjA2MDI1ODczIn0=
eyJpdiI6IkdzYnpFNUxlXC93dzU3SFJLXC9jZFI5UT09IiwidmFsdWUiOiJEeXdhYncydkw3NzNIeUdnU1FnVUprVTI3cUhPNU9qckxuVGFMemc2OGZQVnlUYlpEc0YzWFVuR0l1SGtqYXB6Tkduc3hLYkQ3Y3plRzBqdm0wQ2tOeCtQQ1F0ZVFmNHBuUGhHWTM4M01ubnpiaFNzclpVUDJvaTNiTlM0ak9tOUZmOVZFNmhnWXQrdzBTaXBpVW9NdmEwQmgyNHhiSWU3Ymc4SXIwWUYrVU1aam55czVOMnhSbjd2c1QyNGRVUVVlUVZIYVFpeTFuMTBEK0FQbWlqSk41MndMMHVUZndZbklHYzVocExSenZNPSIsIm1hYyI6ImQ1ZmFmZTc2M2E4ZjhlZDk4ZjcxOGNmYWQyYTQyMmQ1ZGMzNWViMzJiNDFhZWViZGJlZjRkZDQxMGM1YjQ4ZjMifQ==

Còn Tinh Thần Tử ở phía xa thì suýt chút nữa rơi thẳng từ trên cao xuống.

Ads
';
Advertisement