Nhưng tiểu Thanh nghĩ tới vừa rồi Dương Bách Xuyên còn xin tha cho bọn họ, cũng là ân nhân cứu mạng, xem như báo ân vậy, con người hắn cũng không tệ.
Nghĩ vậy, trong lòng dễ chịu hơn nhiều.
Dương Bách Xuyên không biết màn ứng phó của mình với Đoàn Can Đại Lực đã khiến tiểu Thanh và tiểu Bạch nghĩ sai, hắn uống xong ly rượu mới phát hiện vẻ mặt hai người bọn họ có gì đó sai sai.
Đang định hỏi hai người sao vậy?
Không ngờ hành động tiếp theo của tiểu Thanh đã khiến Dương Bách Xuyên trợn mắt.
Tiểu Thanh để bầu rượu xuống rồi vung tay lên, y phục trên người rơi lả tả, cơ thể trần trụi hiện ra trước mặt hắn, vẻ mặt nàng mang theo vẻ thẹn thùng và bi thương: “Tiên sinh, chúng ta hầu hạ ngài…”
“Dừng ~”
Sau khi phản ứng lại, hắn vội vàng hô ngừng, nếu không thì tiểu Bạch ở bên kia cũng sẽ lột hết y phục, hắn biết hai tiểu tiên nữ này đang nghĩ gì, chắc chắn bọn họ đã hiểu nhầm.
Dương Bách Xuyên cười khổ nói: “Hai người…hai người hiểu nhầm rồi, vừa rồi ta chỉ…”
Nói tới đây, Dương Bách Xuyên vung tay bày ra một đạo cấm chế trong đại điện, đề phòng có người nghe lén: “Vừa rồi ta nói vậy chỉ để đuổi Đoàn Can Đại Lực đi thôi, hai người nghĩ nhiều rồi.”
Nghe Dương Bách Xuyên giải thích như vậy, trong lòng hai tiểu tiên nữ thở phào nhẹ nhõm, hảo cảm với hắn cũng tăng lên, bây giờ nếu Dương Bách Xuyên thật sự muốn thì trong lòng họ cũng sẽ bằng lòng.
Đương nhiên, đối với Dương Bách Xuyên mà nói, mặc dù…mặc dù hắn phóng đãng nhưng cũng chưa tới mức bắt nạt hai nữ yêu cấp bậc Thiên Tiên, hắn nhìn tiểu Thanh đang trần như nhộng, nuốt nước bọt: “Mặc y phục vào rồi nói.”
Nếu không thì hắn sẽ thật sự làm ra chuyện gì đó.
Tiểu Thanh mặc y phục nhưng vẫn căng thẳng kéo tiểu Bạch cùng quỳ xuống: “Hôm nay đa tạ ơn cứu mạng, sau này tỷ muội ta chính là người của tiên sinh, tiên sinh là chủ nhân của chúng ta, nếu ngài yêu cầu, hai ta chắc chắn sẽ không từ chối.”
Tiểu Thanh là một nữ yêu thông minh, những gì nàng nhìn thấy hôm nay chứng minh Dương Bách Xuyên không phải người tầm thường, nếu sau này được hắn thương hại, bọn họ sẽ có thể sống tiếp được ở cái sơn trang này, không bị người ta bắt nạt, không thảm thương như những tỷ muội khác.
“Ặc ~”
Dương Bách Xuyên có hơi mông lung, hắn há hốc miệng nhìn tiểu Thanh và tiểu Bạch cúi lạy, hành đại lễ của nô bộc.
Một lúc sau hắn mới cười khổ nói: “Bái cũng đã bái rồi…bỏ đi, gặp phải các người, ta cũng không thể không quản, đứng dậy nói đi!”
“Rõ, chủ nhân.”
Hai tiểu tiên nữ nhỏ giọng đáp lại, cuối cùng gương mặt cũng nở nụ cười.
Chớp mắt lại có thêm hai người hầu là yêu nô, tâm trạng Dương Bách Xuyên vô cùng tốt, dù sao thì bọn họ cũng rất đẹp mắt.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên hỏi một câu thắc mắc.
“Tiểu Thanh, lúc trước Đoàn Can Hổ Khiếu nói cái gì mà mẫu đơn là như thế nào?”
Nghe Dương Bách Xuyên hỏi vậy, sắc mặt hai người trở nên ảm đạm, bọn họ đau khổ nói: “Chủ nhân, Mẫu Đơn mà Đoàn Can…trang chủ nhắc tới thật ra là nương nương nhà ta…bọn ta vốn là cây cỏ yêu tu ở rừng Vạn Hoa, nương nương ta là một gốc hoa Mẫu Đơn…
Rừng Vạn Hoa vốn là một nơi yên bình, mọi người đều rất vui vẻ, có cây cỏ, có Bách Hoa tiên tử…Tất cả sống với nhau hòa thuận vui vẻ, nhưng có một này kết giới của rừng Vạn Hoa bị người ta phá vỡ, sau đó chúng ta gặp Đoàn Can Hổ Khiếu…
Tất cả chúng ta đều bị hắn bắt về sơn trang Hổ Khiếu, nương nương thì bị thuộc hạ tiên đế của hắn liên hợp đánh trọng thương, sau đó nương nương đã thi triển cấm chế để một số tỷ muội chạy trốn, còn bản thân nàng thì bị cấm thuật cắn trả, hóa thành hoa Mẫu Đơn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất