Vậy mà hôm nay lão lại bị một con mèo hạ độc, mặc dù độc tố ngấm vào trong cơ thể đã bị lão áp chế nhưng vẫn gây ảnh hưởng không nhỏ.
Trong cơn tức giận Trần Kỳ Thuật đã sử dụng cấm thuật để ép con mèo kia xuất hiện, không ngờ nó lại vô cùng quỷ dị, cực kỳ khó chơi.
May mà mấy hôm trước lão tìm Đoàn Can Hổ Khiếu lấy được một con rối, hơn nữa con rối này lại có thân thể Á Thánh, khiến lão tốn không ít công sức mới điều khiển được, nắm được trong lòng bàn tay, đối phương đã trở thành người trợ giúp đắc lực.
Cũng bởi vì có con khôi lỗi này, lão mới khiến cho con mèo kia bị thương nặng.
Trong lúc giao chiến, vốn tưởng rất nhanh thôi lão sẽ tóm được con mèo kia, ai ngờ đột nhiên lại nhảy ra hai người, một tiểu tử tóc bạc trắng, tu vi Tiên Vương đại viên mãn, nữ tử còn lại mang một thân chiến giáp đỏ thẫm, xem xét kỹ lưỡng, lão phát hiện nàng ta lại giống hệt khôi lỗi Hắc Giáp...
Cả hai đều có thân thể Á Thánh.
Ban đầu, Trần Kỳ Thuật còn cho rằng phía sau Hắc Giáp còn có người khác, nhưng chắc chắn không phải lão già mà Đoàn Can Hổ Khiếu bắt về, xem ra lão đã đoán đúng, người thanh niên tóc trắng này mới là kẻ đứng sau.
Mặc dù tu vi của hắn chỉ là Tiên Vương đại viên mãn, nhưng Trần Kỳ Thuật biết đối phương chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Bởi vì kết giới mà lão bày bố, nếu không cùng tu vi Tiên Đế đại viên mãn thì không thể phá, vậy mà người thanh niên này lại có thể phá bỏ được kết giới của ông ta.
Chứng minh thực lực của hắn ngang với cấp bậc Tiên Đế.
Nghĩ vậy, trong lòng Trần Kỳ Thuật khiếp sợ.
Đối mặt với một chưởng đang đánh tới của Dương Bách Xuyên, khi cảm nhận rõ được hơi thở, Trần Kỳ Thuật ngẩn người, uy lực của cú đấm này miễn cưỡng cũng chỉ là Tiên Đế hậu kỳ, vẫn chưa đạt tới thực lực Tiên Đế đại viên mãn.
Trần Kỳ Thuật yên tâm hơn, có lẽ vừa rồi phá bỏ kết giới còn có nữ tử Á Thánh kia trợ giúp.
Đối mặt với đòn tấn công của Dương Bách Xuyên, lão cười lạnh: “Tiểu tử, ngươi tìm chết.”
Trần Kỳ Thuật gầm lên, lão đột nhiên vung tay: “Đế uy vô hình, thiên địa đại đạo, vì ta sở dụng, trấn, vỡ, hóa, giết~”
Lão thi triển bốn chân ngôn chi pháp cùng lúc.
Dùng thiên phú đặc biệt của cảnh giới Tiên Đế, thi triển ra đế uy đại đạo.
Bốn pháp lực dung hợp đại đạo hóa thành từng vòng sáng, đối đầu với đòn đánh của Dương Bách Xuyên.
“Ầm ~”
Chỉ một vầng sáng xuất hiện đã hóa giải được cú đấm pháp lực.
Ba vòng sáng còn lại trực tiếp áp đảo Dương Bách Xuyên.
Lúc này, trong lòng Dương Bách Xuyên thầm hoảng sợ, Tiên Đế đại viên mãn quả nhiên cường hãn, chiêu thức này mang theo uy lực của đất trời, hắn cảm nhận được sức ép và pháp lực cuồn cuộn đang đánh về phía mình.
Dương Bách Xuyên biết hắn phải dốc hết sức đánh một trận, nếu không sẽ phải chịu tổn thất lớn.
Tay trái lấy ra bốn chiếc lá Ngũ Lôi còn lại, tay phải cầm ba quả sấm dưa hấu.
“Nổ cho ta ~”
Ngay lập tức, Dương Bách Xuyên ném tất cả lá Ngũ Lôi và sấm dưa hấu về phía lão tiên đế kia, cùng lúc đó hắn phất tay đưa tuyết miêu vào trong không gian Càn Khôn.
“Ầm ầm ầm ~”
Khoảnh khắc vào không gian Càn Khôn, bên tai hắn vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Dương Bách Xuyên dùng thần thức quan sát thì nghe được tiếng hét thảm: “A ~”
Vụ nổ qua đi, Dương Bách Xuyên lại mang theo tuyết miêu ra ngoài.
Mặt đất xuất hiện một cái hố lớn rộng chừng năm mươi sáu mươi mét, khói dày đặc cuồn cuộn...
Thần thức đảo quanh một phòng, hắn phát hiện lão tiên đế kia bị gãy hai chân và một cánh tay, miệng phun ra máu ở dưới hố to, vậy mà còn chưa chết.
Nhưng bây giờ hắn đã không còn nguy hiểm.
“Meo ~”
Lúc này, tuyết miêu kêu lên, hóa thành một luồng sáng trắng rồi vọt xuống dưới.
Kế tiếp là tiếng la hét đầy tuyệt vọng: “Không…A~”
Âm thanh dừng lại.
Lão ta bị tuyết miêu dùng móng vuốt cào thành đống thịt vụn.
“Trần lão…”
Ngoài động vang lên tiếng gọi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất