Suối Tiên Trong Mơ

Lòng người khó dò, nàng yêu điện hạ, nhưng cũng không nguyện giao phó toàn bộ cho hắn.

Thấy lông mi Xu Xu khẽ run, Phó Liễm Chi đứng dậy, xoay người đi ra sau bình phong, nói: “ Ta thay quần áo xong sẽ đi.”

Xu Xu cũng đứng dậy theo, ôm bụng đi qua giúp hắn thu dọn hành lý, có lẽ điện hạ định cưỡi ngựa đi nên nàng chỉ thu dọn một bộ quần áo, còn lại đều là thuốc dưỡng sinh mà nàng phối cho điện hạ dùng.

Thu thập xong mọi thứ, Xu Xu ngồi ngẩn ra trên giường, điện hạ trúng cổ đã sắp năm tháng, lần này đi biên thành có thể gặp chuyện gì không may hay không?

Phó Liễm Chi thay áo bào màu đen, khoác một chiếc áo choàng thật dày, cầm lấy tay nải trong tay Xu Xu, thấy trong mắt nàng tràn ngập lo lắng, cúi đầu hôn nhẹ nàng, trầm giọng nói: “Chờ ta trở về.”

Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi đại điện, cũng không quay lại nhìn Xu Xu lấy một cái.

……

Cách ngày điện hạ đi biên thành đã gần một tháng, hiện tại Xu Xu không tiện hoạt động, chỉ còn nửa tháng nữa sẽ đến ngày dự sinh, bụng đã bắt đầu trĩu xuống, nàng dừng việc phối thuốc hằng ngày, ngoại trừ nghỉ ngơi nhiều, dùng cơm xong đều sai bọn nha hoàn đỡ nàng đi lại trong đại điện khoảng nửa canh giờ.

Vì Xu Xu sắp sinh, cả hoàng cung đều rất căng thẳng, dù sao cũng là hoàng tôn đầu tiên của hoàng tộc, Thuận Hòa đế cũng lo lắng, sai Triệu quý phi để ý nhiều hơn.

Nhiều ngày qua, hằng ngày Triệu quý phi đều qua Đông cung một chuyến, Thái Y viện trong cung cũng đề cao cảnh giác, còn tìm mấy bà mụ đáng tin vào cung, trong cung có nữ y có chuyên môn, nhưng vẫn rất lo lắng, hoàng đế đã nói, dự phòng thêm vài bà mụ có kinh nghiệm dân gian cũng sẽ yên tâm hơn.

Hằng ngày Triệu quý phi đều qua Đông cung, thỉnh thoảng nói một vài tình hình biên thành với Xu Xu, đó là tin tức Thuận Hòa đế sai Triệu quý phi nói với Xu Xu, hoàng thượng lo lắng Xu Xu nhớ Liễm Chi.

Triệu quý phi nói với Xu Xu: “Thái tử điện hạ rất khỏe mạnh, sau khi đến biên thành, tuy có đám sói tuyết phát cuồng thường xuyên qua lại, nhưng thái tử dẫn theo bọn thú Hỏa Diễm, ba con thú kia cũng rất uy vũ, những con sói tuyết này đều bị chúng cắn chết, chỉ là vẫn còn không ít sói tuyết rải rác xung quanh, nghe nói Phùng Bắc vương cũng phục tùng một con sói tuyết, rất có khả năng chiến đấu trên chiến trường, nhưng mà có Hỏa Diễm và A Lỵ, tất nhiên sẽ không sao rồi.”

Thực ra mấy ngày trước, biên thành đã khai chiến, nhưng tin tức không thể nào truyền về kinh thành nhanh như vậy, Thuận Hòa đế cũng rất lo lắng chiến sự ở biên thành.

Xu Xu gật đầu nói: “Đa tạ quý phi nương nương đã nói cho con biết những tin này.”

Triệu quý phi dắt Xu Xu ngồi xuống, ấm giọng nói: “Con cứ an tâm sinh hài tử đi, thái tử cũng sẽ bình an trở về, về chiến sự ở biên thành, nếu ta có được tin gì thì nhất định sẽ qua đây nói với con.”

Xu Xu gật đầu, nàng nói chuyện với Triệu quý phi một lát, Triệu quý phi nói: “Buổi tối ta qua dùng bữa với hoàng thượng, Xu Xu cũng qua cùng nhé, hoàng thượng nói đã mấy ngày rồi không gặp con, buổi tối còn gọi cả Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đến cùng dùng bữa nữa.”

“Vâng.”

Vào buổi tối, Xu Xu thay quần áo, buộc lại áo choàng liền đi qua tẩm cung của Thuận Hòa đế.

Nhị hoàng tử Tam hoàng tử còn có Nhị hoàng tử phi đều đã ở đây.

Lúc Xu Xu mang thai đi dạo ở Ngự Hoa viên cũng có tình cờ gặp Nhị hoàng tử phi Tề Tư Nguyệt hai lần, nhưng nàng đều tránh đi.

Xu Xu nhiều lần không muốn gặp nàng ta nên Tề Tư Nguyệt cũng không định tiếp tục tìm Xu Xu nữa, dù sao hai người cũng không hợp nhau nên Xu Xu cũng không chủ động tìm nàng ta.

Nhưng lần này đến dùng bữa với Thuận Hòa đế, coi như là bữa cơm gia đình, tất nhiên Tề Tư Nguyệt cũng đến.

Tam hoàng tử mới vừa định hôn, đầu mùa hạ sang năm mới có thể thành thân.

Nhị hoàng tử Phó Lệ Nguyên cũng đến từ sớm, thấy Xu Xu tiến vào, nhẹ giọng gọi hoàng tẩu.

Xu Xu gật đầu, Thuận Hòa đế nhìn thấy Xu Xu khoác áo choàng vẫn không che hết được bụng, nói: “Mau ngồi xuống đi.”

Tuổi tác những đứa con khác của Thuận Hòa đế cũng không lớn, hôm nay không qua đây, chỉ có mấy người họ cùng dùng bữa.

Xu Xu nhìn về phía Thuận Hòa đế, gọi một tiếng phụ vương, nhưng lúc nhìn thấy sắc mặt Thuận Hòa đế, Xu Xu hơi run sợ, Thuận Hòa đế nói: “Xu Xu ngồi xuống đi.”

Mặt Xu Xu không đổi sắc, sau khi ngồi xuống cũng không nói gì thêm, nhóm cung tỳ bắt đầu mang thức ăn lên.

Trong đó có không ít món Xu Xu thích ăn, có thể thấy Thuận Hòa đế và Triệu quý phi vô cùng quan tâm đến Xu Xu.

eyJpdiI6InZpRGVKbGtSUWJjRmFPOFErc09TSHc9PSIsInZhbHVlIjoiQ2s1b0Q3dUF4VzlTUlhZXC9USzdSZzJIWWVtRHp4dU81OW5ObXVCbHcwMXNtQXVSblJLQXZEWWEwU0h5NFZLR1VYOVFUOWRxV2FZK3ZKQlBLdkdjUnNxU2R4ZFZ3K3RaTkoxbWQ0SVJXd1RCMk4xMHZVMFUyTHR5ODl0VGlZSitUZmlPVnZMNmlpSHBxNWxkRldvaU9UOWxVK0haeHdUZDRVU0pmWnhSaFFycGRuRFBGU2hTRkZqR0tJQnpad2hkYUxJRnF6SDROeXY5V2FhVXRuU1lDZGVJYXlCTjA1NWZxcjd2SDEwSStsb0FpdDVZSURUVTFlM1NUMXl2MTVVK3hFM3ViMWEyXC80QlEzTk5mdTdtSXhieTRWRVp6WkhjdStYM2JjYzlPalBQTlg1XC9adjRqWFBSb21rXC9JakZtYVZDdExncWZIUkF6blRrM2pDazNvK0paYzJENGpNWW90U09oVEFwb1Zpc0N5OGx0bzEzY0pENVwvRlBOMW5xUTlnMlE1WllEVzBEa0JIS2hJalNwUCs2VVBLVUZ5T1wvMjVEVlJnQVYrOWppWEVWYUxDZHdYWFk5QUdRMWZwOWVmamdXN29zVlJYSHRJU0didFZZcFJrMWM1UFROXC82c2c0NFRjU2UyQlcyY2RidG9oZjcwZHY2Z211ZDNMVHJpMCtvNE1vRURCQ1J1Q0Q1K3NnYjNGcTFvMWlJQ1hIcENuZ1VDd3djQkZ5S1wvdnhJYW44WkI1aStreXo2STJrV0ZoV29MQTZJNnVldzM1SlFNY2dFYWRHcm1pMXlkazY4NHg5RkNLWDZZZml1R1dkYnhVS2Zwb2hJR1BoS2M1dURcL0lKd0o1dGdqT3JpY0FVczEwMGhldVQ1Vm1jSCs0enUwNUJiVWRRZG5KNjRqTUdxM0hsUWxUait2ZzBuZkZ3UUNqN2VqdjBrdG81djc1c3JHS0JwanAzOHZsRWV4Tk5uMnBuWGRYRkYxMkg4MzIyZkp0NUc4U2dqNDBrS1NzSG1KRDRvbzRcL1BvS1hlTkZKY1dWQnRLUk9xUW5KYm05bXFpeWRDVUxmbkZ5MDA5cCt5bG1mMndCbitvNUZHZVN3b0ZUWjBSZjJ4WkZrQlhpZlk2b3A4SVhMeFJTUTdNXC82V3JNemRKalwvU1wvb0F1XC9BSCsrd1BKR0xOODZvUTZwTmJ3b2xsQmhLYkpLcXNYTjFOMWxMQkdTMkVmMXJ1WFpOcTltR2VQcDVpcDFwVTAySVd1a1FDXC93ZDFRT05ONm83K29mR1wvanVHNXo1WkUzeXhFNEVIR3NzZERGV1dUdWVnOXI0TkY4djJlQzZWOVdBTDFKNjlSb1MxTjE0TzZqWlV1V2xsZlVXVkFOVmgxaTNLQ0NUYXZKY0dRNzFzSWhuOFFMbTNOU2daazU0bitrTGlGZkJleXFOSGVNVjRcLytpVnJPTDh2NFA4UnJlc0J0UGNDaGtncTNoMklTMkxzQkhOSEp4Q1V1XC9jT3dHb1ZsaVZJc3Q0PSIsIm1hYyI6IjEwYjViZjI0YTBlZjU4YjYxZDQ0MDYxYmE0YjdiOTNiOTFmNjIyNzA5YzRiNzk5ODk2YTM5ZDY5MjMzMWQ3OWUifQ==
eyJpdiI6IkFBaTkzaWJudjBVanlQclo4VkJzVWc9PSIsInZhbHVlIjoibTZHVzBtRnJpQis1RVZKNVFXeGxZT215ZjJLaFk2eWtiZExraTVlQlpSVjBUb2pMdjNSNjBHaFNNZ3VIcHFheERhU1hydTdOa1duWThsNkE4aHlUWGg0YzlVb0hjaHpCeFJ1MDhVVUNNYXdjQ3NobE9HSmtXZ1VZVk9QYTMweDV6OWU3eEtKRHU0VGowVUtXaHdFejNxQTBhR0VBZ1JcL3BodGVPMzZIXC9UYmFiaDJwQUJobzBrbnVtdjFTbUp6TFczaE5ycUV3Z2dPWDc5aG02UVFJOThEaDZ3cHZlanJjMDJLZ09EVUp0K29TTnMweUltVTdMMFIyWVg2SVRVbnpyV010K2ZRaHdFeEZHTHlUd3BkazluU3o4S0o5QVdNZ3VidmlWYjVnZWQxZDk1SURlRkZNTDZZSlp2a2Z0ckhGUWZKb3hCWkJCc2lcL1RvYzFuV1NrcnNnPT0iLCJtYWMiOiI1ZTE1ZDM5MThlMWI1ZTZkN2ZlODFlYzE3M2U1NzI1YmFiODBhZWNiNzc0ZWVhZDQ0MGUxNzI3YTIyNzlmYTYyIn0=

Nhưng nàng thấy sắc mặt Thuận Hòa đế rất không thích hợp, có lẽ người bình thường không thấy gì nhưng từ lúc Tống Ngưng Quân hạ độc tổ mẫu Thịnh thị, Xu Xu liền chú trọng hơn rất nhiều về việc suy đoán qua sắc mặt, sắc mặt Thuận Hòa đế không đúng lắm, chỉ là một khác biệt rất nhỏ thôi.

Ads
';
Advertisement