Xu Xu dùng bữa xong, dạy Phó Hạo phân biệt vài chữ rồi đến thư phòng.
Trong thư phòng của nàng toàn là sách thuốc được sưu tầm từ các nơi, còn có các loại sách về cổ.
Sách và ghi chép liên quan đến sâu độc, thật ra nàng đã đọc qua rất nhiều lần.
Chỉ là Xu Xu vẫn không chịu hết hy vọng, nàng lại tới thư phòng tiếp tục đọc, đến trưa cũng không nghỉ ngơi.
Không biết Phó Hạo có phải hiểu lời thái tử nói hay không mà hôm nay rất ngoan, bằng lòng để nhũ nương dỗ ngủ, thế nhưng nhất định phải ngủ trên giường của Xu Xu.
Xu Xu đợi đến lúc sắc trời tối lại mới rời khỏi thư phòng, trên mặt nàng lờ mờ tuyệt vọng, nàng vẫn chưa tìm ra cách.
Bây giờ Xu Xu thật sự không muốn qua tẩm cung, nàng sợ lúc nhìn thấy Hạo nhi sẽ không nhịn được mà khóc, nàng có thể cứu tất cả mọi người nhưng không cứu được người yêu của mình, cứu phụ vương của Hạo nhi.
Xu Xu không muốn quay về tẩm cung nên đến khu vườn ở hướng chếch bên đông cung.
Đây là chỗ của hổ trắng, báo xa-li và sư tử trắng.
Mấy ngày trước bọn chúng đã về kinh với thái tử, trải qua khảo nghiệm của chiến tranh, không nói Hỏa Diễm, cả A Lỵ và Tiểu Bạch cũng trở nên chín chắn hơn, trước kia chúng thích quấn quít lấy Xu Xu nhất, bây giờ mặc dù cũng rất thân mật với Xu Xu nhưng sẽ không lúc nào cũng muốn nhào lên người Xu Xu như lúc trước nữa, chúng chỉ thân mật cọ Xu Xu.
Xoa đầu mấy con thú dữ, Xu Xu bỏ chút cam lộ vào chậu nước bọn chúng, lẩm bẩm nói: “Các ngươi uống nhanh đi.”
Xu Xu chơi với mấy con thú hồi lâu, thấy sắc trời càng ngày càng tối, nàng mới đứng dậy trở về Đông cung.
Thái tử điện hạ vẫn chưa trở về, chỉ có Phó Hạo ở đây, thấy Xu Xu tất nhiên cực kỳ vui vẻ.
Khi thái tử trở về thì đã khuya, sau khi Xu Xu chìm vào giấc ngủ hắn mới về.
Thái tử mới hồi kinh, cộng thêm chuyện mấy ngày trước nhị hoàng tử tạo phản, gần đây sẽ khá bận rộn.
Thế nhưng đêm nào hắn cũng quay về Đông cung ngủ, cho dù Xu Xu đã ngủ say, hắn cũng sẽ hôn Xu Xu, hai người quấn quít lấy nhau.
Còn mười ngày nữa đã tới cuối năm, chuyện trong cung tuy đã có Triệu quý phi lo liệu nhưng có vài chuyện Triệu quý phi đã từ từ giao cho Xu Xu.
Vì vậy Xu Xu cũng rất bận, thế nhưng cho dù đã rất muộn, nàng cũng trở về dành hai canh giờ để đọc sách thuốc trong thư phòng.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm ra biện pháp để giải cổ.
Nàng từng bắt mạch cho Phó Liễm Chi, mạch tượng thậm chí không khác gì người thường, chỉ là thỉnh thoảng chậm một chút.
Lúc trước vu y cũng đã nói, mạch tượng của người trúng Phệ Tâm trùng cơ bản không khác gì người thường, hơi chậm một chút, nhưng đường vân màu đỏ sẫm trên người điện hạ gần như che kín kinh mạch ở lồng n.g.ự.c đều nói cho nàng biết, cổ trên người điện hạ vẫn còn ở đó.
Mắt thấy đã tới hai mươi bảy tháng chạp, thái tử điện hạ trở về cũng đã mười ngày.
Thật ra tình tình của hắn hoặc nhiều hoặc ít bị ảnh hưởng, mặc dù không đến mức tàn bạo thành thói nhưng Xu Xu biết rõ thực chất bên trong hắn đều là lạnh lùng.
Chỉ có lúc đối diện với nàng, dường như hắn mới có thể nói thêm mấy câu.
Xu Xu không rõ tại sao lại biến thành như vậy.
Nhưng nàng thừa biết tình hạ của điện hạ dành cho nàng, thậm chí điện hạ đã cố gắng làm dịu quan hệ giữa mình và Hạo nhi.
Ít nhất nàng nghe được từ miệng Trân Châu và các người hầu khác, sáng sớm điện hạ sẽ sang gặp Hạo Nhi, bế nó một cái, cũng sẽ nói mấy câu với Hạo nhi, tuy rằng giọng điệu vẫn hơi lạnh như trước.
Hôm hai mươi tám tháng chạp, Xu Xu vừa trở về từ chỗ Triệu quý phi, nhị ca Tống gia Tống Ngọc Cẩn đã tới cầu kiến.
Tống Ngọc Cẩn là đại ca ruột của Xu Xu, đứng thứ hai Tống gia, lúc này tới đông cung, có thể là có chuyện.
Tất nhiên Xu Xu bảo bọn nha hoàn dẫn người vào.
Tống Ngọc Cẩn tiến vào đại điện, nhìn thấy muội tử nhà minh, gọi thái tử phi.
Xu Xu cười khẽ ấm áp nói: “Nhị ca đừng khách sáo như vậy, nhị ca mau sang đây ngồi đi.”
Tống Ngọc Cẩn bước qua, không ngồi xuống thật, chỉ lấy một quyển sách trong người đưa cho Xu Xu, “Hôm sinh thần của tổ phụ, không phải muội bảo muốn học về cổ và vu y, cần tìm một vài quyển sách về cổ à, người trong nhà ghi nhớ trong đầu nên bảo người tìm.”
Xu Xu nhận lấy mấy cuốn sách thuốc dài, bên trong đều viết về cổ.
Mấy ngày trước đại thọ của tổ phụ nàng có về phủ Quốc Công, quả thực đã đề cập chuyện này với mẫu thân, tất nhiên không nói điện hạ trúng độc, chỉ bảo nàng muốn học một chút vu y, tìm vài quyển sách về cổ, Thôi thị lập tức ghi nhớ, ngoảnh lại đã nói với Tống Ngọc Cẩn, Tống Ngọc Cẩn rảnh rỗi đã tìm giúp Xu Xu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất