Suối Tiên Trong Mơ

Nghĩ đến đây, tim Xu Xu nhịn không được thắt lại. Nàng lại nhớ đến hình ảnh lúc hắn che chở nàng ở sau người, bị cổ trùng phá hủy thân thể.

Hắn cứu nàng, thậm chí lúc đó không hề có một chút do dự nào.

Hắn đối xử thật lòng với nàng, nàng nhìn rất rõ ràng, cho nên dù đến tận bây giờ, Xu Xu cũng chưa từng muốn buông xuôi, cho dù năm tháng sau, điện hạ thật sự xảy ra chuyện thì nàng – –

Xu Xu chậm rãi nhắm chặt hai mắt lại.

Đầu xuân, thời tiết dần ấm áp lên.

Nhóm cung tỳ chăm sóc Xu Xu đã quen với việc điện hạ và thái tử phi ở chung.

Điện hạ không để cho các nàng hầu hạ thái tử phi, gắp thức ăn và tắm rửa cho thái tử phi đều là hắn tự thân tự lực.

Những chuyện này là chuyện rất riêng tư, cung tỳ chăm sóc Xu Xu lại là bọn nha hoàn Trân Châu Phỉ Thúy, đều là nha hoàn Xu Xu mang vào cung, rất trung thành và tận tâm với Xu Xu, tất nhiên sẽ không nói lung tung chuyện này ra bên ngoài.

Xu Xu biết hiện tại điện hạ đang trúng cổ, cho nên chuyện gì cũng đều nhân nhượng hắn.

Ngày hôm đó Xu Xu ở trong thư phòng tiếp tục chăm sóc đám côn trùng của nàng, bón cả một ít thức ăn cho cổ trùng béo nữa.

Tuy nó không thể giúp điện hạ giải cổ trong cơ thể, nhưng dù sao cũng đã nuôi hơn hai năm, cũng giống như báo xa-li sư tử trắng, Xu Xu không nỡ vứt bỏ.

Sức ăn của cổ trùng béo vẫn rất lớn giống như trước kia, một ngày ba bữa, hiện tại trước khi Xu Xu đi ngủ vào buổi tối đều phải đút cho nó ăn thêm một lần nữa.

Xu Xu cũng không rõ lắm nó như vậy có bất thường không, vì nàng đã từng hỏi Phù Hoa công chúa, Phù Hoa công chúa nói cổ trùng này là một loại côn trùng có mùi hương, không có gì nguy hiểm hay độc, ngày thường đút cho nó ăn một ít côn trùng nhỏ hoặc là một ít lá non, xem nó thích ăn gì thì cho ăn cái đó.

Phù Hoa công chúa còn nói cổ trùng này sau khi trưởng thành sẽ tỏa ra mùi thơm lạ lùng rất nhẹ, vì không có độc tính, cho nên mới tặng cho Xu Xu chơi.

Phù Hoa công chúa thật lòng nói dù sau khi trưởng thành cổ trùng này sẽ phát ra mùi thơm, nhưng nàng ấy vẫn chưa từng nuôi bao giờ, cho nên cũng không rõ ghi chép này có phải là thật hay không.

Con cổ trùng Phù Hoa nói, nàng cũng có lật ghi chép xem. Cổ trùng này cũng không khó tìm, khá khó nuôi, rất dễ chết, lật xem một chút ghi chép của tổ tiên thì cũng từng có người nuôi được nó đến lúc trưởng thành, nhưng phải tốn mất mười năm, kết quả sau khi xuất hiện mùi hương, không bao lâu sau cổ trùng cũng sẽ chết, cho nên không ai thích nuôi thứ để chơi cả, nàng ấy liền tặng cho Xu Xu chơi.

Xu Xu biết cổ trùng béo này không thể giúp dẫn dụ cổ trùng phệ tâm trong cơ thể điện hạ ra được, nhưng nàng vẫn rất để ý đến tiểu trùng này, ngày nào cũng cho nó ăn no nê.

Sau khi cho cổ trùng béo ăn xong, Xu Xu sắp xếp lại sách trong thư phòng, tắt đèn, ra khỏi thư phòng, chuẩn bị về phòng đi ngủ.

Lúc trở lại tẩm cung, thái tử điện hạ cũng vừa mới về. Hai người cũng chưa rửa mặt chải đầu, trong tịnh phòng đã chuẩn bị sẵn nước ấm. Hai người đang định đi qua tịnh phòng thì Phó Liễm Chi đột nhiên dừng bước, hắn vốn đang nắm tay Xu Xu, dừng một cách vô cùng rõ ràng, Xu Xu cũng sửng sốt, nghiêng đầu hỏi: “Điện hạ, làm sao vậy?”

Qua ánh sáng từ nến trên giá cắm, Xu Xu nhìn thấy sắc mặt Phó Liễm Chi từ từ trắng bệch, bỗng nhiên nàng luống cuống.

Nhưng rất nhanh, Phó Liễm Chi cứ tiếp tục nắm tay nàng đi qua tịnh phòng, hắn nói: “Không sao cả.”

Xu Xu không tin, chờ lúc qua bên kia, hai người vào thùng tắm, rốt cuộc nàng mới biết chuyện gì đã xảy ra, da thịt nơi lồng n.g.ự.c điện hạ có màu đỏ sậm lan ra, đó là xuất huyết dưới da, là mạch m.á.u ở n.g.ự.c nứt vỡ ra.

Vị trí cổ trùng nằm ngay tim, mạch m.á.u lúc trước màu đỏ sậm cũng đã bắt đầu hiện rõ ra trên n.g.ự.c điện hạ.

Hiện tại mạch m.á.u bắt đầu nứt toác ra cũng bắt đầu từ chỗ đó.

Xu Xu bắt đầu rơi nước mắt.

Phó Liễm Chi lau nước mắt trên hai gò má nàng.

Xu Xu ngửa đầu hỏi hắn: “Lúc trước đi biên thành, có phải cũng đã bắt đầu đau đớn rồi hay không?”

Sau một lúc, Xu Xu mới nhàn nhạt nói: “Uhm!”

Xu Xu nhanh chóng nắm lấy cánh tay hắn, lại hỏi: “Có phải không bao lâu sau đó, tâm trí điện hạ cũng có chút khác biệt hay không?”

eyJpdiI6IlNUNkxVUjlcL240R3FZVEQ3TnpxZTFRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InljWmlKVGNDdDlmSGFjV0ZVU2tsQVhKc05XT01vTVlIT3RkbnJ2ZGgzaVhYK2FlajVcL0NHOUpjNXd2NUUrOXFvZHg1RU1ieE91aUtMNFFvRXc3Zzlia1wvQnNXS1ljYWRjSkFXYWFsZnJOR1RmXC9tZ05qdnErSzFFRDFpVkdveml4cXhoS0xlWTNhOG5oZEdsU3Q1b0QzRWk4T3dobG9UdnkyOE1yNG90T0VteEJvdU5DazBNUGFmaXFBMlBPXC9RVXkwZFQ2ejRhM2IwN3Y3TU9paFlhQ1wvcEVybkE0UXl1cVl2cXY4cUxqR3JtRGJUT2ZISGtxNzZMcXNtaWNKNzBLQktqbWpCQ0VLNmhaQmJibmFIbWpxVUNCbkY0bTE4R2JXMkFqRjNBNzBWS3lSSGZ4ZTlJTXF0Q25WOW9XTmlSdFFOVzd6NVNoWWdER0s2aDdwM2NFaVlMN0w1RDlGakxBRWhmQ2FrandyNXNOMzFmWkpxWUsyNXR5NWR3WEZhSFZkakdtcU1KMXRncGVheUh4RHhoRnRWYmVlaFhTUDFSaVI4Q3NaNDlYYmhQXC9oOU13TU9GaEFWRGJqdE81akZvd2FCVGxsazNrXC9Wb2JCQWNpY05TN2hIeE9XcGRtUStPQUhsUUdTMkZ2bHJINVFXK1wvZllEOXV1MzhvN0F0UmZKNmw5N2pRR0xiWklzU0p1MEJwSE9YR2dFU1l6eng0b3JtNkg3SFJ4UHRQbmtFVDJqcDBIakxxOXF6T2xTUTgzSXJGRVhZUUc1aHhERjlHMkVqQVwvXC9hTnNHb2lyVXZoVDBFTXVSYnhGelFGUnZWYldMZ3F0Q2JtNWVxUUV0aDFrVjdmaUQydXNNVmNrbkxOa2UwaU9hVklVRHJjcHJ5eXZaOWR3VGhDUXpXZUZmcnV1UlwvZFNKSUhubndnMUFVdU1OdHA2bTlcL1VkMFBkRko3cHpmR2F2ZFwvb05mV0VJM3o5VHNucllrNERvTExBMUpDNFNuVlpITGZzUURXOVlmVEFSZzRpWFl0ekMraDRrVzduRjFvNGJTNWRqREUrUFJPbDdHUHpVRFRlXC92eWxWQ1FwSGFqOVNNbTBVTHVIZm93WDZtamFEdkpUOEVYc0VIVGV5ellqeFFzdUFSQlRsSGE2QUF1V3A1SGpnSlUwYjg9IiwibWFjIjoiZDVhYTc4Mjc4ODIwYzAyYTcyZjVjMzM2NDA4NDM5NjQyODAxNzQyODFlMTkzZDM3NTAwMjM1MzYxZWMwYjE1YyJ9
eyJpdiI6IlRwZ2tvY29ZcHlTRE9ocUJaT2hiUnc9PSIsInZhbHVlIjoieE1wQ3JQUXpWSXJpUTQ1WHNGN2IrSnVhbEVTaFJzcGZkYjAxcEo4YUh3eW9kMFBLVGJNV1g5YkRZWm1HeTFtVndLeFBtMzhZalUwVkc5T21CSDVSSzVYWFQxWUlkamNERnBkY1ZMUzBFWGNVNjFJdUNITHdwQkNzMkI2RXZJbGg2TVI1U0Q3ZGZoSlwvOFhmVG04SzlhamRnZ2E0VlR2dmx6OTRpZWxTNlNYb0xEOVwvaVB4XC9yUnJ3TzR0YXRabWxKeDhBekNTWkNKQnFRT2h3d3hqWTdzcWY5RGJydnEyTXJwQmVDY1BneTRaTGlaSTlxb0tNMGlZNmpmR0Y0WmpDbXRZUVJUVE9aV1dDb0p6eWJHd0ErVVR3N0NwZ0hwcGNGeGlycUM1Q1paZVFcL01zK2ZcL0I2XC94aXdkTmFGekc5VVlIRDRETWc3b1FWN1RxdGxBeitLdVk5dFJDWWs1QmZIQ2F4ZjVOdHJ6SytVK3ZJdUluclRRcmpBeURqUUh4QXZUS21sUjl2aGZwRmN6aVNIZ1FMUDZpZz09IiwibWFjIjoiM2IxMmM1M2VlMGI3NzFlOTM3NWViMzE3NjE3NzE1OTA4YzM0NTYxYTUwYmUzYzA0MDIyMjllMDBjYTY2ZTE4OCJ9

Phó Liễm Chi không trả lời nàng, chỉ cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại của nàng.

Ads
';
Advertisement