Cha muốn kết hôn với dì Vương.
Vậy thì Thẩm Đường thật sự không thể trở thành mẹ của cậu bé được, thật ra trong lòng Tống Thanh Phong rất thích Thẩm Đường, dù sao Thẩm Đường xinh đẹp như vậy mà.
Còn về hai đứa trẻ khác, trong lòng đã đang thầm nghĩ cách phá hoại mối hôn sự này rồi, bọn họ thật sự không muốn cho mẹ kế vào cửa, bởi bọn họ đã nghe người trong thôn nói mẹ kế rất xấu tính, mẹ kế mà vào cửa thì sẽ bắt bọn họ làm việc, còn ăn không đủ no...
Ngẫm lại, hai đứa bé càng quyết tâm phải hành động.
Từ chối mẹ kế, bắt đầu từ bọn họ.
Còn về Tống Thanh Phong kia thì không đáng tin cậy, vì vậy hai đứa bé đã loại bỏ cậu bé.
Tống Thanh Phong bì loại không biết anh trai em gái không chơi với mình nữa, trong lòng cậu bé vẫn còn cảm thấy tiếc cho chị gái Thẩm Đường xinh đẹp.
Trời ơi, đáng tiếc đáng tiếc...
Ở một bên khác, nhà họ Vương.
“Đi ra ngoài mấy tháng liền, nói đi là đi mà nói về là về, mày coi ở đây là quán trọ hả, muốn làm gì là làm thế đó à? Nhưng tao cũng quen rồi, ngào nào cũng không đi kiếm tiền, trở về lại coi như mình là cô cả à, cả ngày trốn trong phòng, đến lúc ăn cơm còn phải đợi người ta bưng vào tận mồm, sao mày không lên trời luôn đi!”
Bà cụ nhà họ Vương vừa quét phân gà trong sân vừa lải nhải liên tục.
Trong phòng, Vương Thu Hương và mẹ Vương nghe bà cụ ở bên ngoài nói như vậy, mẹ Vương không chịu nổi muốn đứng dậy đi ra ngoài nói vài câu, nhưng bà ta vừa đứng lên thì đã bị con gái Vương Thư Hương kéo lại.
“Mẹ, mẹ đừng đi, muốn nói thì cứ để bà ta nói, mẹ mà đi ra ngoài cãi nhau nhau với bà ta vài câu thì khi cha về, bà ta sẽ đi cáo trạng đó.”
“Vậy cũng không thể để bà ta nói như vậy, từ nhỏ bà ta đã không thích con rồi, đã thời đại nào rồi mà còn trọng nam khinh nữ như vậy, mẹ và cha con không nói cái gì mà cả ngày bà nội con cứ cằn nhằn suốt như vậy.” Mẹ Vương kìm nén sự bực bội.
Cha mẹ Vương Thư Hương đều rất thương cô ta, không cho phép làm việc, nói con gái là phải để nuông chiều, nhưng bà cụ lại không thích Vương Thư Hương, cô ta vừa sinh ra đã không thích, nhất là khi nhìn thấy con trai con dâu nuông chiều Vương Thư Hương như vậy, bà cụ càng phản đối đứa cháu gái này hơn.
Mấy tháng trước, Vương Thư Hương giấu người nhà nói đi là đi, cũng không nói là tới chỗ nào, vừa đi là mấy tháng liền, bây giờ vừa trở về, nhà họ Tống đã lập tức tới nhà cầu hôn.
Gần đây người trong thôn luôn nhìn người nhà họ Vương bọn họ bằng ánh mắt không đúng, còn có vài người nhiều chuyện nói Vương Thư Hương ra ngoài một thời gian dài như vậy, vừa về đã lập tức đính hôn với nhà họ Tống, nhất định là đã làm ra chuyện gì không đúng mực rồi.
Hai ngày nay bà cụ rất ít khi đi ra ngoài, từng tuổi này rồi mà bà cụ ra ngoài vẫn còn bị người ta chỉ trỏ sau lưng, trong lòng bà cụ trở nên không vui, khi về còn phải nói vài ba câu.
Đứa cháu gái này muốn đánh cũng không đánh được, có con trai con dâu bảo vệ khiến trong lòng bà cụ vô cùng tức giận, đánh không được thì chẳng lẽ không thể nói vài câu sao?
Dù sao bà cụ không thoải mái thì những người khác cũng đừng hòng muốn vui vẻ.
Hơn nữa, bà cụ là người từng trải, chút chuyện mà Vương Thư Hương giấu diếm kia, chẳng lẽ bà cụ không thể nhìn ra sao?
Ở ngoài phòng, bà cụ vẫn tiếp tục lải nhải không ngừng, trong phòng, Vương Thư Hương và mẹ Vương kìm nén sự bực bội, không đi ra ngoài.
Trường trung học số sáu, vào giờ nghỉ trưa.
Thẩm Đường và Lục Viên vừa ăn cơm trưa xong đang đi về phòng học, đi được giữa đường, hai người gặp được Tần Lạc.
Tần Lạc tựa vào vào tường nói chuyện với hai bạn học nữ, hai nữ sinh này hình như bị lời nói của Tần Lạc chọc cười, một nữ sinh trong đó nũng nịu đánh nhẹ vào bả vai của Tần Lạc một cái.
Thẩm Đường và Lục Viên nhìn thấy cảnh này, hai người lập tức cảm thấy lúng túng.
Lục Viên không khỏi thổn thức nhìn Tần Lạc đang đùa giỡn với bạn học nữ, Lục Viên của mấy tháng trước thật sự không thể nhờ được Tần Lạc lại trở thành như thế này.
Tần Lạc đã từng là người đứng đầu toàn khối, nhớ lại Tần Lạc của lúc trước, cậu ấy chính là ánh trăng sáng treo ở đầu giường mà cô thầm mến nhiều năm, bây giờ nhìn lại, ánh trăng sáng chỉ thoáng cái đã cảm thấy như hạt cơm trên miệng chưa được lau sạch sẽ.
Tất cả mộng tưởng đều tan vỡ, nhìn thấy Tần Lạc như vậy, trong lòng Lục Viên vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thẩm Đường nhìn thấy Tần Lạc như vậy, cô nhìn cậu ấy thêm vài lần, hơi mím môi, trong mắt hiện lên một tia u ám.
Tần Lạc ở cách đó không xa hình như nhận ra ánh mắt của Thẩm Đường nhìn bọn họ, cậu ấy quay đầu nhìn các cô.
Khi nhìn thấy bóng người mảnh khảnh yêu kiều đứng đó, nụ cười trên mặt Tần Lạc hơi nhạt đi, nhất là khi nhìn thẳng vào đôi mắt của Thẩm Đường, Tần Lạc vô thức lùi ra sau hai bước và giữ khoảng cách với hai bạn học nữ ở bên cạnh.
Thẩm Đường nhìn động tác của Tần Lạc thì hơi ngơ ngác, cô đang chuẩn bị nhấc chân rời đi.
“Bíp, mời ký chủ giải cứu thiếu niên lầm đường, khôi phục lại thái độ tích cực và trạng thái tốt đẹp của bạn học, trở thành thiếu niên ba tốt.”
Nghe thấy giọng nói của hệ thống, cái chân đang nhấc lên của Thẩm Đường rụt về.
“Có phần thưởng gì không?” Đây mới là trọng điểm mà cô chú ý.
“Ký chủ, cô không yêu mến bạn học sao?”
“Ờ.” Thẩm Đường đáp lại một chữ, sau đó lại chờ hệ thống trả lời mình.
Hệ thống nhìn Thẩm Đường như vậy, nó bất đắc dĩ nói: “Có phần thưởng, phần thưởng ngẫu nhiên, ký chủ có muốn nhận nhiệm vụ không?”
“Thôi được, dù sao tôi cũng là một người vô cùng yêu mến bạn học.” Thẩm Đường không chút do dự thỏa hiệp với phần thưởng.
Ừm, vừa mới khai giảng, gần đây cũng không có bài kiểm tra nào, Thẩm Đường cảm thấy thời gian không được hệ thống khen thưởng thật sự rất trống rỗng.
Nhìn Tần Lạc ở cách đó không xa, hai mắt Thẩm Đường tỏa sáng.
Bạn học Tần, chị tới với em đây, chuyện giải cứu thiếu niên cứ giao cho cô, cô rất am hiểu việc này.
Trong mắt Thẩm Đường, Tần Lạc = phần thưởng.
Phần thưởng cũng có thể = bao lì xì / rút thăm / hộp quà bí mật!
Trời, tuyệt vời!
Lục Viên thấy động tác của Thẩm Đường thì cũng vội vàng đuổi theo, cô ấy đứng ở bên cạnh Thẩm Đường.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất