Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Đưa đồ cho tôi cầm” Cố Thịnh vừa nói vừa muốn nhận lấy hai cuốn sách mà Thẩm Đường đang ôm.

“Không cần đâu, em có thể cầm hai cuốn sách này mà.” Thẩm Đường đáp lại.

“Cứ để tôi cầm, nhìn là thấy không nhẹ rồi.” Cố Thịnh vẫn không thu tay lại.

Thẩm Đường ngước mắt lên nhìn chằm chằm Cố Thịnh một hồi lâu, cô duỗi tay đưa sách cho anh.

Được rồi, sức lao động miễn phí.

Cố Thịnh nhận lấy sách, hai người cùng đi trở về.

Thẩm Đường đang đi thì chợt nghĩ đến điều gì đó, cô quay đầu nhìn Cố Thịnh rồi hỏi: “Anh Cố, anh có biết nơi nào bán máy tính không ạ?”

“Máy tính? Em muốn mua hả?” Cố Thịnh cảm thấy kinh ngạc, anh biết thứ được gọi lấy tính này, trước đó trên báo từng đăng tin, đây là món đồ công nghệ mới.

Nhưng mà Cố Thịnh nhớ chiếc máy tính này rất đắt, người bình thường khi nghe được cái giá cả này có lẽ sẽ bị hù dọa.

“Vâng ạ, em muốn mua, gần đây phải dùng, anh Cố có thể giúp em nghe ngóng được không ạ, giá nào cũng được ạ, hai ngày nay em tiết kiệm được không ít tiền, có lẽ là sẽ đủ.” Thẩm Đường nói.

“Được, để tôi hỏi thăm giúp em, nếu em không đủ tiền thì không sao cả, anh có thể cho em mượn.” Một tay Cố Thịnh cầm sách, còn tay khác thì xoa đầu Thẩm Đường.

Thẩm Đường vì cái máy tính này nên để mặc cho Cố Thịnh xoa một lúc.

Ừm, khi có việc nhờ người thì Thẩm Đường sẽ vô cùng nghe lời.

Chỉ chốc lát sau, hai người đã về tới nhà giáo sư Khương, Thư Nhiên nhìn thấy hai người vào cửa thì vội vàng ló đầu ra khỏi bếp.

Thư Nhiên lôi kéo Thẩm Đường nói chuyện một hồi lâu, đến khi Thư Nhiên đi vào phòng bếp, Thẩm Đường và Cố Thịnh cũng đi theo giúp đỡ.

Trong phòng bếp, Thẩm Đường ngồi trên một cái ghế nhỏ để nhặt đậu, còn Cố Thịnh thì ngồi xổm bên cạnh Thẩm Đường nạo khoai tây, hai người ngồi cùng một chỗ thật sự khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Thư Nhiên lén lút nhìn qua, trong lòng bà cụ cảm thán: Quả nhiên, đẹp trai xinh gái ngồi cùng một chỗ thật đẹp mắt mà.

Nhìn anh trai và cô em gái này, vừa nhìn đã cảm thấy là cùng một nhà mà.

“Cốc cốc cốc!” Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên.

Lúc này Thư Nhiên đang xào rau, Cố Thịnh đang cầm dao, Thẩm Đường nghe thấy tiếng gõ cửa thì lập tức dừng việc trong tay lại rồi đứng dậy đi qua mở cửa.

Thẩm Đường đi đến phòng khách, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Bước vài bước, Thẩm Đường mở cửa.

Ngoài cửa là một nam một nữ, nhìn qua có lẽ là một cặp vợ chồng.

Nam mặc quân trang, cao to mạnh khỏe.

Nữ mặc một cái áo len làm từ lông dê, quấn một chiếc khăn lụa màu lam quanh cổ, nhìn trông vô cùng thời thượng.

“Xin chào, cho hỏi cô chú tìm ai ạ?” Thẩm Đường nhẹ nhàng nở nụ cười rồi lễ phép hỏi.

Người phụ nữ sửng sốt một lúc, bà ấy nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.

Cô bé này thật sự rất xinh đẹp, đôi mắt vừa to tròn vừa long lanh như thể biết nói chuyện vậy, cả gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo này nữa, môi hồng răng trắng.

Ôi trời, cha mẹ dỗ được cô bé này ở đâu về vậy?

Người phụ nữ thu tầm mắt lại, bà ấy nở nụ cười rồi dịu dàng nói: “Cô tìm cha mẹ của cô, cũng chính là giáo sư Khương và đồng chí Thư Nhiên. Cô bé à, trước đây cô chưa từng thấy cháu, cháu là...”

Đúng vậy, một nam một nữ đứng ở cửa chính, người nữ chính là con gái của giáo sư Khương, tên là Khương Linh Chi. Còn người đàn ông đứng ở bên cạnh là chồng của Khương Linh Chi, đồng chí Cố Quân Thượng.

Hôm nay hai người mới từ bên quân ngũ trở về, hôm qua ở đại viện cùng với ông cụ Cố một ngày, hôm nay cố ý tới chơi cùng đôi vợ chồng giáo sư Khương.

Nhưng mà Khương Linh Chi lại không ngờ trong nhà mẹ mình vậy mà lại có một cô bé.

Nhưng bây giờ Khương Linh Chi càng không biết rằng, trong nhà mẹ không chỉ có một cô bé, mà còn có đứa con trai một năm không gặp.

Thẩm Đường suy nghĩ một chút, đối phương gọi giáo sư Khương và bà Thư Nhiên là cha mẹ... vậy đây chẳng phải là con gái của họ hay sao?

“Cháu chào cô chú, cháu là học sinh của giáo sư Khương, cháu tên là Thẩm Đường, hai người mau vào nhà đi ạ, để cháu đi lấy đồ uống cho hai người.” Thẩm Đường thoải mái lùi ra sau hai bước, sau đó nghiêng người để hai người họ đi vào.

“Không cần khách sáo, cứ để bọn cô tự làm được rồi, cháu không cần chào hỏi đâu.”

Trong phòng bếp, Cố Thịnh và Thư Nhiên nghe thấy tiếng động ở bên ngoài.

Thư Nhiên đã cao tuổi nên không nghe rõ lắm.

Nhưng tai Cố Thịnh lại rất thính, vừa nghe được giọng nói quen thuộc thì đã nói vọng ra từ trong bếp: “Cha, mẹ.”

Thẩm Đường nghe thấy câu này của Cố Thịnh, cô ngẩn người một lúc rồi mới phản ứng lại, đúng rồi, con gái của giáo sư Khương, vậy chẳng phải cũng chính là cha mẹ của Cố Thịnh à.

Khương Linh Chi vừa nhìn thấy người nào đó, trong mắt bà ấy lóe lên sự kinh ngạc.

“Con về từ khi nào vậy? Không phải con đang ở quân ngũ bên tỉnh N sao?”

Cố Thịnh: “...”

Anh đã trở về được một khoảng thời gian dài như vậy rồi mà sao đồng chí Khương Linh Chi vẫn không biết thế?

Ha, đây đúng là mẹ ruột rồi... đau lòng.

“Sao đột nhiên lại nhớ đến việc quay trở về thăm chúng ta hả? Cũng không gọi điện trước gì cả, con theo Quân Thượng vào trong quân đội ở vẫn ổn chứ?”

“Ổn ổn ổn, đều ổn cả, chỉ là hàng xóm trong quân khu có một vài người rất không ổn, người thì kiêu ngạo thích tính toán chi li, còn người già thì lại thích lợi dụng...”

“Con đấy, tốt xấu gì cũng ở bên Quân Thượng nhiều năm như vậy rồi, có đôi khi làm việc gì cũng phải cẩn thận, đừng để người khác bàn tán.”

eyJpdiI6ImpcL1ZZTytqazd3TmFSa0RGTlpFWUFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkduU3pWbzAycHV5eVJlV25PeDcyOU9ycis5WTZPR3FrN2hQSkh2d3FPNVwvUHBDWkVuS0grYzdXbGo3aFBNbzN1c1d5eUdvd2Jrb1g3NUJITFM0YWoyWFBBRXVQM0E0TzFyU1k5UXh4U3hROWM0UDhOb1duR09CXC9VendiSW1JMVdaQ3dGWW13T2Rlc3d4RENcL2ZwditSNTd0dVQwVlZsMjc3dHNJTnBlMlQ5a1JaTFNjb3d5RkpmZ0ZkdTdUYXFmSTF6bVVYcStjXC9nRjJwbFdzdmZ5RmFZVzU4RWNZWWt0T1o5TnFFYW5vM2FzTG1cL3NSNzJvWHVicnI5dHAyVE1TOTduZVZYbmJDYTZKM0E2dmh4VitLVER6QzRDTlRWdFNDSFhtOFRTNFl0em9DOHJKcnFJeit1V2hxRGplYjNVaXc3R0tmcEhXMXd0SjVLMUF3U1A3UlppY1FydWpvWk5cLzZZU3p0SUdGWCsxYWRaMXRPZURnaExxaXoxTklESkxxdGtNeCtnOVNnNUllWDV0ckQ3RzVsMHVJMGpxZll3Z0FHV0M4QUlVNUVPUk5zV2hlbVZldEUrR0M0QTBDN2VPXC9HdzJGU09xZ0p5eGpVZHU2aWtJZE0xajQ0dzZnWE50RllNVUFnb1d4d0lMVlVIdzJzN1FCbkg5cjQxUWU2eFF5U3pWR0NDXC8zNzFPTzVqeGxCNVpTMnJzRFpTcENOakhJQWpnbHpGdnU4dVhpMHF2VlRyZEtBR0FcL3JxSWx3UGlUY3g2clI1TmZXOWx1ZTJiNVk4cHNvNEJqSHRYUFwvU1hyaUt0a1hTTFZaZDY3bVRmbDVWUDJGS3R6NG0zUmYrUDkzM2JBcUhPXC9nS3NMbUlPZXlVUHNGaXg2SHllbFJXb1M2Q2t5WUdoZnI2Qk5qbzZ0dEZYMnRcL3ROcHJqVW5cL0RrMUUxTVwvbkhoM25sUDBkZ3JZZk5tUDFDbmVaMUdGZnVrNWV2QlFxRFpnZWhHaWxmZytJdGZNZU0rNWZzYk03c1NuejRhYnJ6OVhsdXE5YVpuZDMwdVo4MWhGWlJhSDBNNFgxbUc1aWJSRHRRNU1ZVVZNVkdTdkpneklCVm9cL083ZDdCTmRNK0xRVDJjT3lBQkJaMDFOQVRTRm03OTQ2XC9wVkhuRXVsOXAwYTdxM3V0QUYxbzg1YWg4K0RFdE8ybWtVUndveGI3QUxXeDl3a3RpYWZRRllOdXJWVDVjeDVqaW9Qb2J3R1RXYlBwOENXYkVWN21WR1RCWGNWUzh5alwvRGpDTStYZUw0VFdSXC9qenFEQUYwb3k4ZVwvMGllOU92NUYyM0NpK1kxR1krR0RnclVcL0g4QVBtVGJobytZdHRCUExKVEpkOHBcL2pRM0FuSk1HcWlPSkRuVlg2S2ZaY0tOeWNybXJvY3JoelwvQVJ2Slo3OU1iT0pEdFNRanpZaGFXQlY2TFpHaXlHTDlSeTVWUUVOM21Ed1hyMThnVGoxSU9SdDN0YzZkUDJqTkt2M0hBWEZIazE4YlRTczh2dXBTSEJuQ2lvaXBoYTFpcXRWSmVONk1MOURMeW5MdzloUGlIdlBTb2M4NHJsMCszT1hvV1pJTndUdnhmaThnSDNOVzQ1aGk0V0ZCWEx3UG80aW9CU05kdHFyVmtmNjVXV1R5c1hRVHI5dGtLa2tSS0VQcjZ3UTBYM1wva0F1NGVMblpQYjNTNlwvSVgyWTUyNEFPMm1HR2JpN1BrOHpEZlp3N0ZhNGNWXC9uNklEUkdGcHpaaWhhbXhSbG4waXlJODhEb1wvcEp5a0ZJTWRWWU9iMmJxRGtQS2JWaGI1aXh3UHdpY3BBOTA4WmUrVDRsY2Q4SEZ4MXE3QW5uakJUK0ttR2ZWYTJrazVmRzVNdUFBc0JOTGxacHR5cVlLY2I3eFpZUkkxdVhYREM4OFNcL21TTDIwdlRPeFBNQVFWenRlRldIMmFHdytBOVpMdExtOFwvdjg0cUxUalBRcUxEeG5cL3Q4VG5HNXR2a1UyR0hPbFdVZzNIaG83aWl5VWt5dHRvYUdtMU41NTBSbkpwRE1NcEtTbmRwY2FMQ3hubjVRNnNFYVhWclIxNkxlR0lwOW9Jc2RSTmZOMjIxbzZRelJYUW1OUkR2OExJWUJjUkpKdEtubFhEaUdoODBFVzhaOUFWcVwvTnFQS1RLS1wvcnluS0FcL01SUHllcG5WTlNaeDRWckc5SnV3eFJTc3hvOGJzUDJ5VXRPMVVGUmYyVlo5dUprWlVpQnlaVW9pcDZoZUhSM2VSa2Ftc1pJPSIsIm1hYyI6IjlmOWZiZjk2MmI0Y2I3YWIyMjMxNzBhYzA2MmRjODg1ODc0NDhiODRkMWRmMDcyMTYwN2RlNTEzOWMzY2FjMTYifQ==
eyJpdiI6ImZVR0VJSmhuTUhydEtVZEt6ZnRheEE9PSIsInZhbHVlIjoiNFp0Q2VxSFJ0aWhOUUFWOXRaQUtJNkVqZFMwYWdVZWR6bERzVlwvMzg3KzNTMkJNVCtcLzlwMHBYVmNqNFAxc1REZ1NsZkVzb296MzZpbjRiYlVZZnNLYmlwWHB2NzYyZmNsV0ZWeE0zU01wT011MG9wU2FNbkY2N2UwXC9Ha3R0RnNMVHVybEtwSFdEU3R0UDJQWHMzK3dROXpnZGpGXC9XaEVYM2RvSnNCN04yTGdxUUdSSzFCQXBKNkxoUzNMVlg2VGVveFlZOGNhOHMwVittUDNJVzdzendGWGczYWdxa2lXTW9Gbnp5UzQ5blB4dFwvakVcL1dtWlh1SFNoNlo2QUk2SGlQXC9tY3h0ZzE2TzFcL3kxaGYwSDRRUlwvbThqRU45RCtHSFwvWE1CR1RUXC9qQmpkTytHMFwvNjZKRFwvd2Q0SFRpZnpiSWhac05aODVYeHpMZVhMVmQyNHJ1YjVvbzNNTnJcL1lrTmpcL1RkeGJvQXRsYWJQdDN6cHU0ZnFmVW56UUl0N29ZTUdwRDV5T2k1bEpMVjJoR2xGZVJPQ3VQQjY3eEUzMzdPaWY0WjJGQlBjSHhwdnUwTEF4WEc2WERtc2JjaVNrdUF6Z1lhbDJYUVpCOUJmYmtuU2xrSllnSHBkR3JBOU1vbks3eHozN05VMHJJQ3FrTVBmdTRXR0cyWFBldWpGRmtQNEVtV3RyVVIya05kNFpYaitQN2h3WnorWWFrZTR4WUk3M3QrenRcL2dKNHZuR2JvODY4MzFpb0ZDV0tZTFUzNSIsIm1hYyI6IjQzNmNlNGY1N2I0OTkwY2Y4NjFhNDUyMGM5ZjhiN2QwZTkxN2YzOTI0OGM0YjZhODg2YTNjZDhlOWQwMzc0MDUifQ==

“Thật sao, vậy cô bé này chắc chắn phải vô cùng thông minh, vừa xinh đẹp vừa thông minh, một cô bé như vậy không phải là hình mẫu cháu ngoại của cha sao? Nếu không thì cứ nhận cháu gái luôn đi. Còn nữa, con thấy cô bé này và Cố Thịnh có quan hệ rất tốt, nếu làm cháu dâu thì cũng được.”

Ads
';
Advertisement