Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Không phải Thẩm Đường nên nói đến chuyện lời đồn buổi chiều sao? Nhưng sao vấn đề cô vừa nói lại là “ghen tị..”

Còn nữa, cô ta ghen tị với Thẩm Đường cái gì chứ?

Từ tận đáy lòng Miêu Hồng tuyệt đối không muốn thừa nhận mình ghen tị với Thẩm Đường có một gương mặt ưa nhìn, thành tích học tốt cũng tốt.

“Cậu nói nhăng nói cuội gì thế, tôi ghen tị với cậu hả? Cậu đừng có mà đùa, cậu là một con nhóc quê mùa đến từ nông thôn thì có gì mà tôi phải ghen tị với cậu chứ?” Miêu Hồng ưỡn ngực, thua người nhưng không được thua khí thế.

Thẩm Đường chớp chớp hai lần, trên gương mặt nhỏ nhắn xuất hiện nụ cười nhẹ: “Cậu ghen tị vì tôi có ngoại hình xinh đẹp, học giỏi hơn cậu, còn có... Cậu thích Giang Thăng nữa đúng không?”

Câu nói sau của Thẩm Đường có thể nói là long trời lở đất khiến Miêu Hồng kinh ngạc ngẩng đầu lên, sự hoảng sợ trong mắt cũng không kịp thời che giấu.

“Trời, bị tôi nói trúng rồi hả? Chậc chậc chậc, tôi đã cảm thấy kỳ lạ, khi ở lớp ba cậu luôn nhắm vào tôi, thì ra là do nguyên nhân này.” Ngón tay của Thẩm Đường sờ vào hàm dưới của mình, cô thích thú nhìn chằm chằm vẻ mặt hoảng sợ của Miêu Hồng.

Vì vậy mới nói, trên đời này không có vô duyên vô cớ yêu nên càng không có vô duyên vô cớ hận.

Vậy xem như đã tìm được chỗ mấu chốt khiến Miêu Hồng cứ nhắm vào Thẩm Đường rồi.

“Thẩm Đường, cậu đừng có nói nhảm!” Miêu Hồng hung dữ hét lên một tiếng.

“Tôi có nói nhảm không trong lòng cậu tự biết rõ.” Thẩm Đường tiến lên trước một bước để tới gần Miêu Hồng hơn.

Miêu Hồng thấy hành động tới gần của Thẩm Đường thì không nhịn được mà lùi về sau một bước, mà chính cô cũng không nhận ra hành động này của mình đáng sợ đến mức nào.

Hành động nhỏ này của Miêu Hồng khiến Thẩm Đường khẽ cười một tiếng, giọng cười trong trẻo khiến Miêu Hồng lập tức phản ứng lại hành động vừa rồi của mình đã nói lên ý nghĩa gì.

Miêu Hồng: Đồ không biết xấu hổ!

“Đừng sợ, tôi không phải người xấu, thật ra tôi là một người rất hiền lành. Hơn nữa với tay chân nhỏ bé này của tôi thì cậu sợ tôi làm gì?”

Miêu Hồng mím môi không lên tiếng.

Cô ta không thể nhìn thấy Thẩm Đường hiền lành ở chỗ nào, cái tay chân nhỏ bé này cũng dám đánh nhau với cô Phạm mà, Miêu Hồng cảm thấy tích cách thật của Thẩm Đường rất nóng nảy!

Không nói đến Miêu Hồng mà đến Lục Viên đứng ở bên cạnh không hiểu sao cũng cảm thấy xấu hổ trước những lời nói vô liêm sỉ này của Thẩm Đường.

Lục Viên: Quả nhiên tôi vẫn không thể hiểu được cách giải quyết không biết xấu hổ này của cậu!

Trong cục diện như thế này, rõ ràng Thẩm Đường đang chiếm thế thượng phong, còn Miêu Hồng cũng không thể lội ngược dòng nữa.

Miêu Hồng cũng cảm thấy hình như mình đã bị Thẩm Đường ăn chết, cô ta dùng vẻ mặt oán hận nói: “Thẩm Đường, cậu có ý gì?”

“Hả?” Thẩm Đường hơi nghiêng đầu, cô dùng vẻ mặt vô tội nhìn Miêu Hồng rồi nói: “Miêu Hồng, hồi chiếu cậu đã gây rắc rối cho tôi nên tôi muốn cậu giải thích rõ ràng chuyện này với các bạn học, còn nữa tôi và Giang Thăng vốn không phải là người yêu của nhau, chuyện này cậu cũng có thể giải thích rõ ràng với tôi đúng không?”

“Thẩm Đường, cậu cho rằng tôi sẽ thay cậu giải thích sao?” Miêu Hồng cảm thấy hình như Thẩm Đường quá ngây thơ rồi.

“À, rất đơn giản thôi, nếu cậu không giúp tôi giải thích thì tôi sẽ nói chuyện cậu thích Giang Thăng ra, đến lúc đó cậu cảm thấy Giang Thăng còn có thể thích cậu không? Nếu không thì tôi cũng có thể nói chuyện cậu gian lận trong kỳ thi lần trước với giáo viên, cậu cảm thấy thế nào, cậu có thể giúp tôi giải thích không?”

Miêu Hồng: À, không phải là Thẩm Đường quá ngây thơ mà là cô ta quá ngây thơ.

Trước kia cô ta còn cho rằng Thẩm Đường là một người dễ bắt nạt.

Quả thật là hạng người giả heo ăn thịt hổ mà.

Thế nhưng chỉ hai chuyện mà Thẩm Đường vừa nói đã khiến Miêu Hồng không thể không làm theo lời Thẩm Đường rồi. Bởi vì nếu làm lớn chuyện này thì Thẩm Đương cũng không có quá nhiều lên quan, nhưng người chịu thiệt tất cả sẽ là Miêu Hồng.

“Được, tôi hứa với cậu.” Miêu Hồng nghiến răng nghiến lợi.

Điểm yếu nằm trong tay người khác cũng giống như câu nói người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

“À, còn một việc nữa.” Thẩm Đường cười nhẹ nhàng nói: “Để bù đắp tổn hại đến danh tiếng của tôi, cậu cần phải mang bữa sáng cho tôi trong vòng một tháng, nhưng tôi lại không thích ăn đồ ăn ở nhà ăn trường học, cậu hiểu không?”

Thẩm Đường nhíu mày nhìn Miêu Hồng, khi thấy dáng vẻ ấm ức của Miêu Hồng, trong lòng Thẩm Đường cảm thấy vô cùng thoải mái.

Cô thích nhìn dáng vẻ người khác ghét mình nhưng lại không thể làm gì mình của cô ta.

“Được, tôi mang cho cậu!” Miêu Hồng cắn răng nói: “Cậu còn chuyện gì nữa không?”

“À, không có, cậu có thể đi rồi.” Thẩm Đường phất phất tay.

Mãi cho đến khi Miêu Hồng rời đi, Lục Viên vẫn còn bối rối.

eyJpdiI6Ikx4U3NTSGJCT1BsR2VqSW55QjNEdVE9PSIsInZhbHVlIjoiRVBvaGhYUGltUVRadzFYN1oydGZybHR5Q21CZENUQjRaUDVZaFVReEVQc0ZDZnJzWHJmNngzQzFJa0dSSWY2UFhcL1pPSllISElZMnd5VDR5dTUxQ2I3NFwvbHd0MFlPWnVNYWZXMXFRRFNnNjE2UDlPaU9Pb29kZDNmbDhZbmZ0RXplVWoxamJaZXd0c2hkUnhNZWx4Rk5OWGZYQTNzQlZ5WjNoU1BmVkY5MFFnY2Qwa1VIZHRWampxYUo2VzVJS0ciLCJtYWMiOiI0MTVjYmYwNDQyMTMyYTRiODhlNTUwNDMwN2YyOWRiNjg1NmU1OGE0MTJiYWZkNDFmNzIyZDYyNzllZDg0ZDU0In0=
eyJpdiI6InZoM0ZlRjdneVltYW9OYlp4eFZVdnc9PSIsInZhbHVlIjoiU2ZCSzVpVUdXV0NjUU5cLzhjZXdodFFERXViOUdmOUIzc0toUEJTZnNyVGxEbDV5YWtSVkdTOFNNSG1QK2JzazBWdDNDVWplb1JHTE1XcERuUWQ2NDExWGxYWTJ1UGl0WXR0SkVMQ2VOSGV2cmJOSU12eDNmd3BKNzRkUXBrK2V1XC9aS1Q5cmJXWjF6S0s5NnVqZGhndU5la3pZNlhoeERzUWs1TWtraXBldGU5dkdvZkd2MEpDRmpwaENJTjVcL2VxIiwibWFjIjoiMDA0NWEyZjc5MDM3ZGY4OTQ4NTk0MmVjZmIzMzA3NDZlMDcyOTJiYjQxZWY5YjA0NWRmMTE0ZWIxMDI2OGFiOSJ9

Còn nữa, dáng vẻ uy h.i.ế.p người vừa rồi của Thẩm Đường thật sự... rất đẹp trai đó!

Ads
';
Advertisement