Thẩm Đường nhận thấy ánh mắt của Cố Thịnh, cô lập tức giơ tay che lúm đồng tiền lại, sau đó mềm mại nói: “Không được!”
“Ha!” Cố Thịnh nhìn động tác của cô, anh khẽ cười một tiếng.
Giơ tay xoa đầu Thẩm Đường thêm lần nữa, anh nói: “Anh đi đây.”
Thẩm Đường nhìn Cố Thịnh xoay người, sau đó mở cửa xe rồi ngồi vào trong đó.
Nhìn gương mặt đẹp trai của người đàn ông, trong lòng Thẩm Đường bỗng cảm thấy không nỡ, nhân lúc Cố Thịnh còn chưa khởi động xe, Thẩm Đường đi tới, hai tay bám lên cửa sổ, cô nhìn xung quanh không có một bóng người.
Cố Thịnh nghiêng đầu nhìn cô gái ở ngoài cửa, tỏng lòng mềm nhũn.
Ngay khi Cố Thịnh định nói gì đó, Thẩm Đường đang tự vào cửa sổ đột nhiên tới gần, sau đó trên gương mặt Cố Thịnh lập tức cảm nhận được một sự mềm mại nào đó, khoảng cách gần như vậy làm anh có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người cô.
Thẩm Đường hôn một cái, sau đó lập tức lùi lại, cô ngoan ngoãn đứng thẳng người, giơ tay lên vẫy vẫy rồi cười nhẹ nói: “Tặng anh quà năm mới đó, trên đường nhớ cẩn thận.”
Cố Thịnh:...
Nhìn bạn gái ngoan ngoãn như vậy, thật sự không muốn đi!
Nhưng vậy là không được, nếu ở lại qua đêm thì sẽ bị cha vợ tương lai đánh gãy chân mất, đúng không nhỉ?
Cố Thịnh cũng có thể nhìn ra được, cha vợ và anh vợ đều không vừa mắt nhìn.
Ôi trời, có thể hiểu được mà, đã lừa mất con gái nhà người ta thì phải có chút tự giác.
Cố Thịnh không nỡ nhìn Thẩm Đường một lúc, anh nhắm mắt hít một hơi thật sâu, sau đó khởi động xe và lái đi.
Nhìn chiếc xe càng ngày càng đi xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt, Thẩm Đường xoay người về nhà.
Cầm quà năm mới của Cố Thịnh, Thẩm Đường lén lút trở về phòng, sau đó nóng lòng mở cái hộp ra.
Khi nhìn thấy thứ đồ ở trong hộp, Thẩm Đường cảm thấy rất ngạc nhiên.
Thật đẹp!
Ở trong hộp là một sợi dây chuyền mỏng bằng vàng.
Thứ khiến trong lòng Thẩm Đường cảm thấy ngọt ngào đó là mặt của sợi dây chuyền, nó là một chiếc kẹo mào vàng rất đáng yêu.
Ở trong mắt một số người, vàng có thể là thứ rất thô tục, nhưng bây giờ Thẩm Đường lại rất thích viên kẹo bằng vàng này.
Là kẹo đó, là “Đường Đường” ở trong tên của cô đó.
Viên kẹo này dễ thương thật, dễ thương giống như cô vậy.
“Mẹ, lát nữa con đi ra ngoài, con có hẹn đi chơi với các bạn học, buổi trưa con không ăn ở nhà đâu ạ, đúng rồi, không phải mẹ nói phải mang một vài thứ cho anh trai sao ạ? Vừa hay tiện đường, mẹ đưa cho con mang đến cho ạ, còn hai ngày nữa là tết rồi, ngày một sanh trai và chị dâu có về ăn tết không ạ?” Thẩm Đường hỏi mẹ, cô vừa nói vừa giơ tay lên buộc tóc.
“Cũng được, không có quá nhiều đồ nên con tiện thì cứ mang đi, mẹ cũng không biết anh trai con có về ăn Tết không, có lẽ là sẽ về, con đến thì hỏi thử anh con xem, về thì nói một tiếng để mẹ chuẩn bị đồ đạc trước.” Ngô Thuý Bình đáp lại.
“Vâng ạ, con ra ngoài đây.”
“Ùm, trên đường chú ý an toàn, buổi chiều cố gắng quay về sớm, đi đường buổi tối muộn không an toàn đâu.”
“Con biết rồi, con đi đây ạ.”
Thẩm Đường đi ra khỏi nhà, hôm nay cô có hẹn với Tần Lạc và Lục Viên cùng đi chơi, mấy ngày trước Thẩm Đường trở về, mọi người đều rất bận nên không có thời gian để gặp nhau. Bây giờ đã được nghỉ Tết, mọi người đều trở về, vừa hay lại có thời gian gặp nhau.
Trên thị trấn, hai người Lục Viên và Tần Lạc đã có mặt ở địa điểm.
Bởi vì năm lớp mười hai Lục Viên cố gắng học tập, cái cơ thể mập mạp của cô ấy cũng gầy đi rất nhiều, hiện tại Lục Viên đã không phải viên chè trôi nước mập mạp trắng trẻo trước kia nữa mà chính là một cô gái mi thanh mục tú, bây giờ Lục Viên ra ngoài sẽ được coi là một người đẹp.
Tần Lạc ngồi bên cạnh Lục Viên, cậu ấy rót cho Lục Viên một cốc nước, khi nhìn thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên của Lục Viên, trong mắt Tần Lạc lập tức xuất hiện ý cười.
“Em đừng nhìn nữa, có lẽ một lúc nữa Thẩm Đường mới tới nơi, chúng ta hẹn mười giờ gặp nhau, bây giờ còn chưa đến chín rưỡi đâu đó.” Tần Lạc nói.
“Đã lâu rồi không được gặp Đường Đường, em rất nhớ cô ấy đó, Tần Lạc, anh nói xem, trong ba người chúng ta cũng chỉ có mỗi Đường Đường tới Bắc Kinh, hai chúng ta đều học đại học ở đây, lại còn cùng một trường, hai chúng ta có thể cùng đi học và cùng về với nhau. Ôi trời, nhớ lại thời cấp ba, ba chúng ta luôn dính với nhau, nửa năm này chúng ta ba thiếu một.” Lục Viên bưng cốc nước lên uống hai ngụm.
“Còn nữa, đã lâu không gặp được cậu ấy, cũng không biết bây giờ Đường Đường đã có người yêu chưa.”
“Lát nữa đợi cậu ấy tới hỏi là sẽ biết thôi.” Tần Lạc không có hứng thú gì với vấn đề người yêu của Thẩm Đường.
Hơn nữa, mối quan hệ của cậu ấy và Lục Viên đã không giống với trước kia nữa rồi, đây mới là điều mà Tần Lạc quan tâm hơn.
Đúng vậy, bây giờ Tần Lạc và Lục Viên là đối tượng của nhau.
Hai người cùng học đại học, lúc này cả hai cũng thuận lý thành chương mà ở bên nhau.
Hai người đợi khoảng hai mươi phút, cuối cùng Thẩm Đường cũng tới.
Lục Viên vừa nhìn thấy Thẩm Đường, cô ấy lập tức đứng lên gọi một câu, Thẩm Đường đứng ở cửa nghe thấy tiếng của Lục Viên thì cũng mỉm cười đi tới đó.
Sau khi ngồi xuống, ba người không hề cảm thấy có bất cứ xa lạ gì, cũng không bởi vì xa nhau nửa năm mà trở nên không được tự nhiên.
Nhưng chẳng qua bao lâu, Thẩm Đường đã phát hiện giữa hai người Tần Lạc và Lục Viên có gì đó không thích hợp.
Giữa hai người này luôn có bong bóng màu hồng bay lên, Thẩm Đường tỏ vẻ: Cô cũng không mù.
“Đường Đường, còn cậu thì sao? Lên đại học có người yêu thì sẽ không được tính là yêu sớm nữa, bây giờ cậu thế nào, có vừa mắt ai không?” Lục Viên nháy mắt ra hiệu hỏi Thẩm Đường.
“Tôi có rồi.” Thẩm Đường mỉm cười, cô thoải mái thừa nhận chuyện này.
Lục Viên lập tức trợn tròn hai mắt, cô ấy vội vàng nói: “Đường Đường, cậu thật sự có đối tượng rồi hả? Ai vậy, là ai có thể hái được bông hoa lạnh lùng là cậu vậy?”
“Đẹp trai, rất đẹp trai, không phải là bạn học của tôi, là quân nhân, bình thường anh ấy rất bận.” Thẩm Đường trả lời.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất