Điện thoại vang lên vài tiếng, sau một hồi, Thẩm Quang Minh nghe thấy giọng nói của Thẩm Đường.
“Alo, anh về nhà chưa ạ?”
“Ôi trời, về rồi, bây giờ vừa về tới nhà rồi mới gọi điện thoại cho em, Đường Đường à, bên em còn hàng không? Anh muốn chuyển thêm hai chuyến nữa.”Thẩm Quang Minh vào thẳng vấn đề, sau đó anh bắt đầu kể lại chuyện xảy ra lần này.
Sở dĩ Thẩm Quang Minh có suy nghĩ muốn chuyển thêm hai chuyến là bởi ông chủ lần này nói, có hàng thì cứ tìm ông ấy, anh ấy có bao nhiêu thì sẽ lấy bấy nhiêu.
Chuyến đi này kiếm được tám vạn, vậy ba chuyến chính là hai mươi tư vạn, vừa nghĩ vậy, nhiệt huyết của Thẩm Quang Minh lập tức sôi trào.
“Em không biết nữa, để em hỏi thử xem, nếu có tin tức thì em sẽ lập tức gọi điện lại cho anh.”
“Được được được, vậy anh chờ tin tốt của em. Đúng rồi, đúng lúc hai ngày nữa anh tới chỗ em một chuyến, tiện đưa cho em phần tiền vốn này luôn, và cả tiền nhập hàng lần này nữa.”
“Vâng ạ, vậy khi nào anh đến thì cứ gọi điện cho em, em đến nhà ga đón anh.” Hai anh em nói chuyện qua điện thoại khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ rồi mới cúp máy, bây giờ Thẩm Quang Minh không còn đau lòng cho chút tiền điện thoại kia nữa.
Buổi chiều, Lưu Mỹ Lan xin nghỉ để về thôn cùng với Thẩm Quang Minh.
Ngô Thúy Bình và Thẩm Đại Chí nghe thấy chuyện một chuyến này của Thẩm Quang Minh kiếm được nhiều tiền như vậy thì cũng bị dọa sợ, nhưng mà sau khi tỉnh táo lại, đôi vợ chồng lập tức bắt đầu nhắc nhở Thẩm Quang Minh đừng quên cô em gái Thẩm Đường của mình, vì vậy đừng thiếu phần của Thẩm Đường.
Đương nhiên Thẩm Quang Minh sẽ không đối xử tệ bạc với cô em gái Thẩm Đường, anh ấy cũng chỉ có mỗi một em gái ruột, từ nhỏ đã nâng trong lòng bàn tay, vì vậy sao có thể thiếu được phần tiền của Thẩm Đường chứ.
Bắc Kinh...
Cuộc sống sinh hoạt của Thẩm Đường rất phong phú, mỗi ngày dành thời gian đến trường đại học Bắc Kinh để lên lớp, khi không có lớp thì ở trong nhà mình làm sản phẩm nghiên cứu, Cố Thịnh đã trở về quân đội, Thẩm Đường cũng càng ở trong nhà nhiều hơn.
Hôm nay, Thẩm Đường nhận được điện thoại của Giang Tiểu Lộc, cô ta hẹn Thẩm Đường cùng đi ăn cơm.
Sau lần ra ngoài chơi lần trước, hai người Thẩm Đường và Giang Tiểu Lộc có để lại phương thức liên lạc, thỉnh thoảng cả hai sẽ ra ngoài ăn bữa cơm hoặc đi dạo phố gì đó, hai người dần gặp nhau nhiều hơn.
Hai giờ chiều, Giang Tiểu Lộc đến nơi sớm hơn thời gian hẹn gặp, khi Thẩm Đường tới thì Giang Tiểu Lộc đã đang đợi ở cửa ra vào.
Thẩm Đường nhanh chóng đi qua đó rồi chào hỏi: “Cậu chờ lâu chưa?”
“Không lâu lắm đâu, quán cơm này đông khách nên phải xếp hàng, tôi cố ý tới sớm hơn một chút, vừa hay cậu lại đến, đúng lúc có chỗ ngồi rồi này/” Giang Tiểu Lộc đáp lại.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong tiệm cơm.
Vừa vào cửa, khoan hẵng nói, tiệm cơm này thật sự rất đông khách, dưới tầng một đã không còn một bàn nào trống.
Giang Tiểu Lộc dẫn Thẩm Đường lên tầng hai, ngay khi hai người vừa bước lên cầu thang, Thẩm Đường nghe thấy có người gọi tên mình.
Thẩm Đường ngẩng đầu lên nhìn, sau đó cô lập tức nhìn thấy Thẩm Đông Tuyết ở cách đó không xa.
Thẩm Đông Tuyết nhìn thấy Thẩm Đường, tâm trạng của cô ta rất phức tạp, ở học kỳ trước, Thẩm Đường ở trong mắt cô ta chỉ là một cô gái quê mùa đến từ nông thôn, nhưng bây giờ mới qua một kỳ nghỉ đông mà thân phận của hai người đã đổi chỗ, Thẩm Đường trở thành cô cả nhà họ Thẩm, còn Thẩm Đông Tuyết cô ta thì lại trở về với thân phận ban đầu.
Gây đây Thẩm Lăng Phong nghĩ trăm phương ngàn kế muốn có quan hệ tốt với Thẩm Đường, nhưng chỉ là Thẩm Đường hình như không có suy nghĩ muốn có quan hệ gì với Thẩm Lăng Phong.
Giang Tiểu Lộc cũng nghe thấy có người gọi tên “Thẩm Đường”, cô ta nhìn thấy một cô gái trạc tuổi hai người đứng ở đó, Giang Tiểu Lộc yên lặng đứng bên cạnh Thẩm Đường, trong lòng cô ta cũng hiểu rõ có lẽ người này quen biết Thẩm Đường.
Thẩm Đường ngước mắt lên trời, cô nhìn thoáng qua Thẩm Đông Tuyết, trên mặt vẫn không có cảm xúc gì, rất lạnh lùng, như thể cô hoàn toàn không thèm để ý tới chuyện Thẩm Đông Tuyết từng bá chiếm thân phận vốn thuộc về Thẩm Đường.
Nói thật, Thẩm Đường thật sự không thèm để ý đến chuyện này, cô không muốn có bất cứ quan hệ gì với người nhà của Thẩm Lăng Phong, vì vậy đương nhiên cũng sẽ không thèm để ý tới chuyện trước kia Thẩm Lăng Phong từng đưa những thứ này cho Thẩm Đông Tuyết.
Con người mà, cho dù là khi nào đi nữa thì vẫn nên dựa vào chính mình.
Bây giờ Thẩm Đường có người nhà thương yêu cô, có sự nghiệp của mình, cũng đã có nhà ở Bắc Kinh, trong số bạn bè cùng trang lứa, có thể nói cô đã là người chiến thắng cuộc sống rồi.
Thẩm Đường không hiểu được suy nghĩ trong lòng Thẩm Đông Tuyết.
Nhưng dưới cái nhìn của Thẩm Đường: Phụ nữ tự làm việc kiếm tiền, cảm giác này chắc chắn rất thoải mái!
Thẩm Đông Tuyết xoắn xuýt một hồi, cô ta cất bước đi về phía Thẩm Đường, môi khẽ mấp máy hỏi: “Thẩm Đường, cô không định trở về nhà họ Thẩm sao?”
Thẩm Đường khó hiểu nhìn Thẩm Đông Tuyết, cô lắc đầu rồi đáp lại: “Tôi chưa từng có ý định đó, đã nhiều năm không liên lạc, thật ra có đến hay không đều không quan trọng.” Chủ yếu là đôi vợ chồng vốn không có ý định có quan hệ với nhà Thẩm Lăng Phong.
Chuyện năm đó vẫn luôn mang lại cho Thẩm Đại Chí cảm giác không tốt lắm, hơn nữa đã qua nhiều năm rồi, cứ tiếp tục không lui tới cũng rất tốt.
Thẩm Đông Tuyết nghe thấy Thẩm Đường trả lời như vậy, cô ta trầm ngâm nhìn Thẩm Đường một hồi lâu, ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói đúng một câu “Thật xin lỗi” rồi xoay người rời đi.
Vào đêm bị đuổi ra khỏi nhà, ngay từ đầu khi Thẩm Đông Tuyết dọn ra khỏi nhà họ Thẩm, ít nhiều trong lòng cô ta vẫn cảm thấy không thoải mái, nhưng theo thời gian dần trôi qua, suy nghĩ của Thẩm Đông Tuyết cũng dẫn thay đổi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất