Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Cố Thịnh, cậu không nói trước với chị dâu một tiếng mà đột nhiên trở về, nếu chị dâu biết thì chắc chắn rất kinh ngạc đó!” Tô Chấn Hưng nháy mắt ra hiệu với Cố Thịnh, uổng công anh ấy còn cảm thấy Cố Thịnh sẽ là người thoát kiếp độc thân sau cùng trong đám bọn họ, kết quả Cố Thịnh người ta còn nhanh hơn bọn họ, vừa ra tay đã chính xác bắt người lại.

Nói đến chuyện Cố Thịnh đính hôn cách đây không lâu, Tô Chấn hưng lại nói: “Cố Thịnh, lần này trở về cậu phải mời đám chúng tôi ăn cơm đấy, cậu đính hôn tôi còn chưa uống một chén rượu mừng của cậu đâu đó.”

“Được, chuẩn bị bao lì xì đi.” Cố Thịnh cười đáp lại.

“Nhìn xem cậu keo kiệt chưa kìa, sao có thể thiếu bao lì xì của cậu được chứ, tôi còn chuẩn bị cả quả gặp mặt chị dâu rồi đó!”

“Vậy được, sẽ không thiếu bữa cơm này của cậu, chờ đấy.” Cố Thịnh sảng khoái trả lời.

Cuối cùng, xe lửa cũng đã tới Bắc Kinh.

Cố Thịnh và Tô Chấn Hưng đi ra khỏi nhà ga, Tô Chấn Hưng vừa gọi một chiếc xe, khi đang chuẩn bị giơ tay mở cửa thì đã phát hiện Cố Thịnh nhanh chóng ngồi vào.

Cố Thịnh ngồi cạnh tài xế rồi nói với người lái: “Tài xế, phiền ông lái xe đi.” Vừa nói xong câu này, Cố Thịnh nói với Tô Chấn Hưng còn chưa kịp vào xe một câu: “Cậu ngồi xe khác đi.”

“Vì sao chứ? Hai chúng ta tiện đường mà.” Tô Chấn Hưng hỏi.

“Không tiện đường, chúng ta không giống nhau, tôi đi tìm đối tượng của tôi, cậu tự đi chơi đi.”

Tô Chấn Hưng:...

Trong lòng chỉ có đúng một câu... không biết có nên nói không!

Tô Chấn Hưng còn chưa kịp nói gì thì Cố Thịnh đã bảo tài xế lái xe đi.

Tô Chấn Hưng bị ép ăn một ngụm khói, anh ấy nhìn chiếc xe dần đi xa khuất khỏi tầm mắt.

Tô Chấn Hưng tỏ vẻ: Cậu có chuyện gì cơ?

Thẩm Đường vừa đi ra khỏi trường đại học Bắc Kinh thì đã lập tức nhìn thấy người đàn ông mặc quân phục đang chờ ở cổng trường học.

Nhìn vẻ mặt của anh có vẻ rất mệt mỏi, gương mặt tuấn tú kia gần như đã bị râu che mất, Cố Thịnh ngước mắt lên nhìn, khi nhìn thấy cô, trong mắt anh tràn đầy sự cưng chiều.

Thẩm Đường ôm sách trong ngực, cô chạy chậm tới bên cạnh Cố Thịnh, trên gương mặt trắng nõn nở nụ cười xán lạn.

“Sao anh đột nhiên lại về vậy?” Thẩm Đường mềm mại hỏi.

“Hôm nay là sinh nhật em, anh cố ý về gấp để đón sinh nhật với em, anh hỏi ông ngoại biết bây giờ em mới tan học nên ở đây chờ em.” Cố Thịnh giơ tay xoa đầu cô, xoa một hồi mới thu tay lại rồi tiện tay nhận lấy mấy quyển sách cô đang ôm.

Không thể không nói Cố Thịnh quả là một anh bạn trai tri kỷ, rất có mắt nhìn, Thẩm Đường và Cố Thịnh đã ở bên nhau lâu như vậy, chỉ cần ở bên cạnh Cố Thịnh, anh sẽ thương yêu bạn gái hơn bất cứ ai.

Hơn nữa Cố Thịnh còn rất giỏi dỗ dành đối tượng, lời nói rất ngon ngọt.

Thẩm Đường nhìn Cố Thịnh, khi thấy sắc mặt tiều tụy của Cố Thịnh, khi nói chuyện, trong giọng nói của cô vô thức có sự đau lòng: “Anh vừa xuống xe lửa hả? Vậy sao anh không về nhà nghỉ ngơi một chút đi? Em thấy anh đang rất mệt đúng không, nếu không anh cứ về nhà nghỉ ngơi một chút đi, năm nào em cũng có sinh nhật mà, không cần phải để ý nhiều như vậy đâu.”

“Không được.” Cố Thịnh từ chối đề nghị của Thẩm Đường không có một chút do dự nào, anh nghiêm túc nói: “Đây là sinh nhật đầu tiên của em mà chúng ta cùng nhau trải qua, sao anh có thể vì chút chuyện nhỏ nhặt như đi ngủ mà bỏ lỡ sinh nhật của em chứ?”

“Được rồi, anh ổn mà, lúc làm nhiệm vụ ha ba ngày không được ngủ ngon là chuyện bình thường, anh quen rồi.” Cố Thịnh nói một câu, anh lập tức nghiêng đầu nhìn sườn mặt trắng nõn của Thẩm Đường rồi hỏi: “Đúng rồi, tối nay em muốn ăn gì, đợi lát nữa tiện đường về thì đi mua thức ăn luôn, anh nấu cho em ăn, hôm nay là sinh nhật của em, muốn ăn gì anh cũng làm cho em ăn hết.”

“À, vậy không phải là sinh nhật của em thì anh sẽ không nấu cho em hả?” Thẩm Đường liếc nhìn anh một cái, cô cố ý trêu chọc.

“Có, khi nào em muốn cũng được, chỉ cần anh rảnh thì sẽ nấu cho em ăn.” Khi nói chuyện, ánh mắt của Cố Thịnh tràn ngập sự cưng chiều.

Thẩm Đường bật cười, cô chớp chớp đôi mắt to tròn hai cái rồi bắt đầu báo tên các món ăn.

“Em muốn ăn sườn hầm, móng heo hầm, canh cá chua, và cả khoai tây xào thịt nữa, ừm, muốn ăn cả canh thịt vịt.”

“Được, làm cho em ăn hết.”

“Vậy em có thể uống chút rượu được không?” Thẩm Đường cười hì hì, cô nhìn Cố Thịnh, được một tấc lại tiến một thước hỏi.

“Uống rượu?” Cố Thịnh nhớ đến Thẩm Đường lần trước uống say “uống ôm một cái mới bằng lòng”, trong mắt anh lập tức xuất hiện ý cười, anh nói: “Em muốn uống hả?”

“Không sao đâu, em uống say mượn rượu làm càn cũng không ảnh hưởng đến người khác, chắc chắn anh sẽ không chán ghét em, đúng chứ?” Thẩm Đường vừa nói, móng vuốt nhỏ của cô vươn ra níu lấy tay áo của Cố Thịnh rồi lắc lắc vài lần làm nũng.

Thấy dáng vẻ làm nũng của Thẩm Đường, sao Cố Thịnh có thể từ chối được chứ?

Anh không thể từ chối được điều này, hơn nữa, trong lòng Cố Thịnh thậm nghĩ không chừng Thẩm Đường uống say rồi thì anh sẽ được một chút lợi ích nhỏ gì đó thì sao.

Cố Thịnh dẫn theo Thẩm Đường đi vào chợ bán thức ăn, khi anh đang mua thứ ăn thì cô sẽ ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.

Nhưng gương mặt của Thẩm Đường thật sự không phải là người qua đường gì, cho dù cô chỉ ngoan ngoãn đứng ở đằng đó cũng đủ để thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Khi Cố Thịnh đăng mua chân giò, thím bán thịt heo đã cười ha ha trêu ghẹo một câu.

eyJpdiI6IlU0ZjF0SGNVQkFGaExVMjBmN1lMZlE9PSIsInZhbHVlIjoib3A5VlwvYWRxMUtHaXhkeTVPNkNNWjBJSHBLcG1NZWw5ZzNwQzNMQ0ZsUzlES2g4QkNxZHRzeHFMWDFZM01IYWJHQTEwY09XTEdDZG9BZVlwdXNTNnd2OXVPdWpcL24zS0lvZzJ3S29uZ1pTUXZcL3p6TEJGNVhOc04wNWViTXp4SEY3OVMwdUxOQnBLdnJaU1wvUjltVFZqanhCczdVNlBrXC9tVUVlc09BeFgxVmRYeWp3TDlsR3g4amwzRkYzK3YwY0c5S1wvSWFvSHhnd1VjdWtFWkF0eWo4YzcwQXRSVEY2WjMyMCtsOG9UaVpwTzZOUjVnRnYxY0lJMUlHclk1YmJ6SVVLVTNBNjdidnFnMUtqWTBHSm1WdzVLb00zcjQ3WEthU2NOZjBJMHprYTBBSmMwK3ZJXC95OHF6N1VWR21UNHpSdDdja0lQdWhTdmNcL0hBQ0hESHc2RnhhcFpaRGM0amk4TzI2ZkFzNmhmWjZ3OGw1aTZZVWU1bEFIY1l6c0tkM2F1M09kUFRVQlwvQmM0WG1GUUxvY3h3KzkrY0ZVWTFHOTBOYmZVd0x1YVdDXC9tZlpQMUo3dVBZUlFCQjhKeFJjWVFGUURYSFp5NTQ5N3lEWXpidXkwcGlxWW53ZE9XOTFaV094MUlYZDFsdjByV3Z4XC9YVHFOWFgyVWlLVnREVEY2dCt4OEJDVzFURmxSbmh3RkRyWUhwNlpQZCtTc1NRdzNSZk1HRFwvek1UQkNOY29GYXRqWlwvNkxtWHRxM3RFSTJLQUZWbVhCQjhwQVZrUkRoRGtQVmZOZ1RncHV5XC9HeTNSYnZRVGpMRHhGTVwvQ0NNY1RoWFQ5ODV6bytFZTlKdTVWeDhXbDQzenJVSjgxU0l2eVh0ZlpadGYwQmlMODNyV09UQU1YSm9BTXlsNzV6WG5CeG1cL0h4cjdSREhkZmcyc053aGVmSUR5WmlJUkd5RUlYbmh6YVpsUTBSYUJBZEMyZ0JVNXFySVVYYlwvTXZFK3R0ZUxsXC9UWGYxem8xZXNXRzBzZTF5ZEZIaTg2RmZlUWZoc2xmWEhnNjJTSmExSlV0VTB4QXRpYXRcLytyZWlpTzRVb1g2cWpnXC9pY2VJN1BBdWtDZlQxYnpnZzNtcEVkSThKXC9LR3V5SnNHT2dTR1FwVTRRV3dQXC8wSFJ6NVVCQUUxTE5qblZEYjFxS2FOUDFmUGZLTTNWVk4xczFOcGRtTXJ3Mk4rVE55SVwvdVpEMzM5bHJZRjNRNVoyeDl3S3cyNVgzaHk2UFF5Y0Npd2ZWZkhXVVJpZVdsbm1KME5yY09GM2RxVk5cL3ptd2M1UGxuVEw1XC9URVNjQXVhRDFuK1U9IiwibWFjIjoiOGUyYWQ4MjRiM2RkYTliN2RlMWU5NjBmNzFkMzMzODgwOTA1NjNmNTcyMTA3ZmI1ZTI1YzdjMjkyMmJjZDdkYyJ9
eyJpdiI6IjZNaGt1Z3g1K1pVZXpaUmNpMThHbmc9PSIsInZhbHVlIjoiR3hhMzBmamNRbWd1VnhHdXJwdzJQdVozY2M1NDZ2QW1taDg1MmZTZFg2V0xQbmVMZDZOV0R4WHIxMFwvcDM4a2FHejVSTm9QU2hOZVVob3c1Q3JWTDFDbTRzdHpxNGJST1wvN0FZNGFIcFBVZzJuM2FpWFZKUlVCTW45UzVpSHdLMFZnQjhcL1htRkhmMmxEWElVTlp3TUVNR1pJenBkaHBYR3dZekJmWVZTRGp3amNTTkNtTXRTV0duSjE0WTFmNnl2T1ZhSjdTVE91Wkg2ZDk3UlVaWU8yck05QmtwRllZNGRYcTI1UDVVazNpS0xjblY5TGQ0MFk4VEVjVXB3Q1Z5OGQ3Y1FCNUNKeXQwRkZkOWVoYnVsS0p4WkJLNU9sUERaY1NzSTVEQ3FwUHZiWU45Z2pPWDBpWVJ4SHRtaXhydEp2XC9sSk5BS3pSS3Y3S1BXWXVyNWI3UmFiXC95bGVWeWxZblZWXC93bjRrZm8xcGJZMmMzTlhVcWlGanBIb1dGWDZHOFRRMWpFOGliOHBwdDBcL3lCOTFTTkRoVEJiMXFRWlJrZ3JXc005SVFqbm5NVlhjUjhta2w2TGN6RkVvYXNLeGJhSnJwNTVxM0hxWFFORm96bjB2aHUzV2IyOVBoRWQ2Z2pUXC9ocEhEYXZKQUtDXC9NcVB3VDZEbGxvK3cwRXBxUUhkQXh3djFNdHZ0a2poQlRGSWpMVEY1QXRnXC9iUTJVeGRteHJmSmhoTXdJS0F3Y21EQmlIQlwveG1IUmQzejVJYXI4alVBWEdibWF2aVhXdUZxYkd4SkpWMXZpa0FMUGlrS3lkK1VodjBOQlBHeWpqSk1Kd2FtY29jRkJPXC9JRlJCVUVuTG5ZalZHcW1ESGxHd2w4U1NBSDN1RGFVUGFvZ0N6Uno3TkJzXC9PZ1Erd1BQQk5EcVNCSVlacWhyczJwZkRtUEtpNGRHZUhsNU54eUpnTFBGYlVDT1VwRTZhOG0yb1l2b3d0N0pubm54RFwvd3N4WHdLdmdlT0dBT1Uwdkx1Q29Oc1l4K29OV01Cc0FYK3QrQmg4NmIxYWk1aE9CTVpDaGlMSG5VaFlWMDVaZHg4MVZRN0oyS3oreFpvaGNPdVpndlN1MGhPejdQUUVoaHZmYzRBb0RaTzFwTHB0VzFJREpIeloyV1l2ZHZWNllWZjJrVjBrNHV1blZhZUZWK1wvdFwvY1RIUFwvdmdSbnQyUEpWTDBLTGV2VTVJUmdOaVVnbXdhVXFBM2R0UVlHK2J6V0NSczVSSStLNWpkQmpJeVc0WnpBeUpZYks2VW1HZVFqSlV5VmI4NjUrXC9TV3h1SXlXcUpLS3c3NE95RldKSmlPS2w0VkpJWlVQbmF2ODdDZ3h1TUFKZzJ5M3p1Vmx6cTZnVlhDQ1NESGVST1RETkxLS2xmWlFmK1BiVWoxeDI0YmVrYjQrdHloR0RxQno1VmVWb0lMMzg0UlExaXc4STZTS1FjVFZnVVZKalwvUmUyTm1jQ1lmYzRnUHdtRnJzY29hcDNiallqUksxT0tiWlhJXC9KTEciLCJtYWMiOiI1Nzg4NjY1ZmNjMjBiNDI0NGNlNGEwODY4MDMzODI2ZTVlMDc3NGI5YTE4ZjhhNThkM2QwOTRiNzdjMWEwN2MwIn0=

Chậc chậc chậc, trông dáng vẻ thương người của chàng trai này đi, thím tỏ vẻ đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm bác ấy gặp được một chàng trai thương đối tượng của mình nhiều như thế.

Ads
';
Advertisement