Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Còn nữa, cũng đã bàn xong người đi đón dâu với con vào ngày mai rồi. Buổi tối con đừng ồn ào với mấy đứa bạn quá lâu để tránh chọc Đường Đường không vui, đến lúc đó con có nhăn mặt thì mẹ cũng mặc kệ đấy.” Khương Linh Chi dặn dò.

Người trẻ bây giờ rất thích việc náo động phòng, Khương Linh Chi từng nghe nói có nhà ai đó tổ chức hôn lễ, tính cách của cô dâu có phần hẹp hòi nên đã nhăn mặt khó chịu ngay tại chỗ, cho dù việc náo động phòng này cũng chỉ là ăn mưng, nhưng không nên khiến người ta không vui dẫn đến bực bội.”

“Mẹ, con biết rồi ạ, bây giờ con chuẩn bị đi ngủ đây, mẹ cũng ngủ sớm đi ạ.”

“Ừm, ngủ sớm đi.” Khương Linh Chi lên tiếng, bà ấy còn không quên căn dặn một câu.

Cố Thịnh đứng trước cửa phòng nhìn mẹ mình đi xa rồi mới đóng cửa vào, anh lại nằm lên giường.

Mấy phút sâu, Cố Thịnh vẫn không cảm thấy buồn ngủ, nhưng vì ngày mai không để quầng thâm mắt xuất hiện trước mặt mọi người, Cố Thịnh ép mình phải nhắm mắt lại, phải mất một lúc lâu sau, cuối cùng Cố Thịnh mới ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Đường bị gọi dậy sớm để chuẩn bị, trang điểm làm tóc, thay quần áo, chỉ những thứ này thôi đã mất hai tiếng đồng hồ.

Thẩm Đường đang được làm tóc gần như đã sắp ngủ thiếp đi, đầu cô gật gà gật gù khiến thím ở bên cạnh đang giúp cô chải tóc không nhịn được cười.

Trông cô bé này xem, nhìn cái gương mặt tròn trịa này đi, xinh đẹp thật đó, bà ấy đã làm tóc trong rất nhiều năm, nhưng chưa từng thấy một cô bé xinh đẹp như vậy, mắt to mũi cao môi hồng, chẳng trách bên nhà trai lại nóng lòng muốn cưới về nhà như thế.

“Đường Đường, em đói bụng không, chị có làm cho em chút thức ăn, chúng ta ăn lót dạ trước đi, đợi lát nữa bận rộn sợ là phải rất muộn mới được ăn, để chị luộc trứng gà cho em nhé.”

Lưu Mỹ Lan ở bên cạnh nhìn cơ thể nhỏ nhắn của Thẩm Đường ngồi đó đã nửa giờ, cô ấy đau lòng nói.

“Chỉ có chị dâu thương em thôi, nhanh nhanh nhanh, chị dâu mau để lên bàn đi ạ, bây giờ em cảm thấy có hơi đói bụng.” Thẩm Đường vừa nói chuyện vừa dùng tay vuốt bụng mình, cô tội nghiệp nhìn chị dâu Lưu Mỹ Lan nói.

Tính thử xem, hơn năm giờ sáng cô đã phải dậy, hai tiếng đồng hồ sâu bận rộn đến mức không cảm thấy đói, bây giờ nghe chị dâu Lưu Mỹ Lan nói vậy, đôi mắt Thẩm Đường lập tức tỏa sáng lấp lánh.

Lưu Mỹ Lan nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Thẩm Đường, cô ấy lập tức bật cười thành tiếng, sau đó xoay người chuẩn bị đi nấu thức ăn cho Đường Đường.

Khoảng hơn mười phút, Lưu Mỹ Lan bưng một bát trứng luộc trà đến.

Từ xa, Thẩm Đường đã ngửi được mùi thơm này, sau khi nhận bát trứng, cô lập tức bắt đầu ăn.

Cô đang cảm thấy rất đói, tướng ăn gì đó quan tâm sau đi, dù sao ở đây cũng không có người ngoài.

Sau khi Thẩm Đường ăn xong, cô sờ tay lên bụng, cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn.

Ở bên nhà họ Cố, bây giờ Cố Thịnh dẫn theo người đi đón dâu bắt đầu xuất phát, đúng tám giờ đi tới nhà họ Thẩm.

Phù dâu hôm nay của Thẩm Đường đều là bạn tốt của cô, khi nghe thấy tin hẩm Đường sắp kết hôn, Lục Viên không nói hai lời lập tức xin nghỉ để tới đây.

Còn hai phù dâu là bạn học có quan hệ khá tốt với Thẩm Đường ở đại học Bắc Kinh, để có thể tham gia vào nhóm phù dâu này, hai người họ đã phải nỗ lực trổ hết tài năng để có tư cách trở thành phù dâu.

Lần này Ngô Giai Nhân cũng là phù dâu cho Thẩm Đường, từ sau lần Thẩm Đường giúp cô ta, bây giờ Ngô Giai Nhân không còn một chút lòng ghen tị nào với Thẩm Đường,, nếu có thể, cô ta gần như sẽ hóa thân thành người hâm mộ số một của Thẩm Đường.

Mấy người phù dâu đợi trong phòng với cô dâu Thẩm Đường, khi nghe thấy tiếng động bên ngoài, mấy cô gái lập tức lấy lại tinh thần.

Mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.

“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.

Cố Thịnh ở bên ngoài vừa gõ cửa vừa nói vọng vào trong phòng: “Đường Đường, mở cửa đi, anh tới đón em!”

“Chị dâu, mở cửa nào, anh Cố tới đón chị này!”

“Ha ha ha, mau mở cửa đi, anh Cố nóng lòng lắm rồi kìa.”

“Chị dâu, chị nể mặt anh Cố đang nóng lòng mà thương xót anh Cố của chúng em đi, mau mở cửa nào!”

Nghe thấy tiếng cười nhạo của mấy người đằng sau, nụ cười trên mặt Cố Thịnh vẫn không nhạt đi chút nào, hiển nhiên tâm trạng của anh đang rất tốt.

“Muốn cười Đường Đường của chúng tôi dễ như vậy sao, muốn dễ dàng thể hả?” Lục Viên ở trong phòng lớn tiếng hét ra ngoài.

“Vậy mấy em muốn thế nào, cứ vẽ đường ra đi, bọn anh đều là người thẳng thắn.” Cố Thịnh ở ngoài cửa cao giọng đáp lại một câu.

“Đầu tiên, lì xì, lì xì đâu, đây là bước đầu tiên.”

“Lì xì thì có, nhưng các em muốn lấy lì xì thì phải mở cửa ra, nào, mở cửa rồi mới đưa lì xì cho các em.” Người nói chuyện là một người thông minh, vừa nói còn vừa liếc nhìn Cố Thịnh.

Người trong phòng chờ một lúc, sau đó Lục Viên kéo mấy phù dâu cùng đi, mấy người họ chỉ mở hé cửa đủ để người bên ngoài có thể nhé lì xì ào.

Nhưng sau khi mở cửa ra, mấy cô gái đều ngẩn người, nguyên nhân là vì khe cửa quá nhỏ, nhưng lại có quá nhiều bao lì xì, vì vậy mấy cô gái nhất thời không kịp cầm, bao lì xì đều rơi xuống đất, nhìn thoáng qua phải có mấy chục cái bao lì xì.

Chậc chậc chậc, thế này cũng quá hào phòng rồi đó.

Ngay khi mấy cô gái vẫn đang ngẩn người, mấy chàng trai ở bên ngào nhân cơ hội này lập tức đẩy cửa vào, đến khi mấy người Lục Viên phản ứng lại thì Cố Thịnh và phù rể đã vào được phòng.

Mấy người Lục Viên trợn tròn mắt, chỉ... đơn giản như thế đã vào được sao?

Mẹ nó, mấy người đàn ông này tinh ranh thật đó

Nhưng nếu để bọn họ dễ dàng đón dâu thì không được.

Đôi chân dài của Cố Thịnh cất bước tới gần Thẩm Đường, Lục Viên “Ôi” một tiếng rồi đưa tay ngăn bước chân của Cố Thịnh lại.

Cố Thịnh dừng bước, nhưng anh vẫn nhìn Thẩm Đường không chớp mắt.

Cả nam cả nữ ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ không chút che giấu của Cố Thịnh thì đều đồng loạt hú lên như bầy sói

Ôi trời ôi trời, tốt xấu gì anh Cố vẫn phải kiềm chế một chút chứ, anh như vậy khiến bọn họ cảm thấy xấu hổ... cái rắm!

Đám người nhìn chằm chằm Cố Thịnh, sau đó lại nhìn Thẩm Đường, sau đó lập tức cảm thấy hăng hái hơn.

eyJpdiI6IjBNZ2FJcVJpcloxM3NONHpGQ09PRnc9PSIsInZhbHVlIjoiQlZnb0FUNnd2bDE5NG9JNXRcL0NDXC95bUo0R0l3aG9HTWVNV0lFZVM5U2F4cCs3NU1aSjF0MnplOTluQjVOQVNYbW5LR0p6VlVVbWhoYWlHUHZqbkpZR3d5QWRUNWRpMndNalpPVEl6M2FyakpTeERvMGVnd1VmdDd3OFJHaWduQW95djUya04xZVZGODJncEE4T1wvaEdnbHVrOXVsUGNHOVF3NElNSEtpQ0sxRkorU0pZTGZUUlhTdnU5ZTZQU3h1XC83SklQSVlYdkp2STV2a3czT3IzQXVDK2M5cnhFUFBNMnoyMjVIRVhJOGdVbXcxWkFUUUFcL0dwNndJRDVNUUVmMm5YeTNEZlQzRVo2XC95b2VOODN6c2xFWWxvREl4VUZ3eWY1VXVLMXY3aHVvTmhpSGIyK0t4OTNnYnRPT1FJTFpVdEYxMEUrN2szaVhEbzg3d2ljdVN5aHU5WGNGY3FicWluM01DSUMwRnViREJPczdIb3Y2UTJZT1Ryd1hLVjJ5bnhBcElVU2NlQnVCQ3ZnMjM3SzEyODY0RXE2VngrV1J1QnI5M0tCTGFSc1R2SkJJUjhrSjV2cjRRZ2d0K1lkWnNIYzhmaHNNVXFCQlNGb1VaWE5jWEVkT0RhZjEyY0ZyNG1UVE9TNEk0THkwVXpqZ2Y4RElBaWFETE4yMXlSaDdkV1RiWWYrK0pKY1ZYUGFWTlRRWkR6Sjk0QW1vRnhiMGZNRDRQWGJVREhUaUZtVkYwTGpDUzhWMEp3WTJ4aU5ZUTZCMFVadnVOWHV2TjVLTlwvQXpFT2RlaUNIQWNOV0Q2bnY2am5WVjJoSTQ9IiwibWFjIjoiMzllMDgzYzY2NGZiNDVhMGExODcxMzlhY2ExODM5NjA0ODQxZDE2YWIwNzQ5MDMyMzBmMTNlMDVmMTZkYjMzZCJ9
eyJpdiI6IlB1VDR1ZE0wYkpvY3ppWWc1aGVPcVE9PSIsInZhbHVlIjoiMGlnR0QwRmdDM3doN0ZhdjY1WnZwTTFcL21MZUp1WUpvMzBYSlhsUHVFRXJPYnhcL1pMSXBDYVRja042SWpOWFBlQkNWT1lRSjYrR1lJTThEXC9PaXZBbHFwZ2pBRW1hSjNqM3FZbDlDMURCR1BWaGVIdjc5Qld6MHZqS3lTSmEwR0xjMjh4YVwvaE5HVGxzdnRBUjlLNjd2TXRmRUFqakFzaXhZczVOXC9yWGxCRUhxcE9QUmdkRThja0hTanJjOUthdDl0YjZaaXJSeHZTRVZlQ3VRaU5JY1JmZU9DRzJJbzFHZUVGaWttRTRPN21Bck1xTFdWUmpFNWMxZGx0OU1pZUpyamY5aUI0RWtcL0tsWm5UR2FxVGltTFJUTXVuYkdrUUZnZGU0MnZCR29CUXlaVStLSUtcLzJkSFwvSFRUREJ6eUVLeURiaEMxemxucFZMcWU5cWRJMXNXaXUyQ3BMczRnUndjN0x1aFwvZlBxdVNTYmRFcWl1SlVkXC9GN0lITEtTVkJ6MXo3Y0FndXFmcmprN0szT000WG1CbWhSUGh0YnpiUUV5QVhmaDNXdXJyK1JyWmNIbEUzRWtpcUJ3enRoUTdcL1FObnBxVlNpVnpQbHFPZzBMMVFQWlViaGRxV2MyYW0xT0lSeG1tUTQyM0Rmbz0iLCJtYWMiOiJhY2U1YTExOGNkODQ2NWY2OTdkMWM4ZTQ4NmM2MjFiMDc5NWY0NGYwYzUyNTMzNmM1ZDZhNDZkN2VmMzA0MzhmIn0=

“Ha ha ha, đúng vậy đúng vậy, một trăm cái là quá coi thường anh Cố của chúng tôi rồi.”

Ads
';
Advertisement