Thấy dáng vẻ đắc ý của Thẩm Đường, đôi môi mỏng của Cố Thịnh khẽ mấp máy rồi chậm rãi nói: “Đường Đường, em đừng có kiêu ngạo, có một vài việc có thể có rất nhiều cách làm, em hiểu không?”
Thẩm Đường ngơ ngác trừng to mắt nhìn người đàn ông.
Anh, anh đang muốn lái xe với cô sao?
Đồ biến thái, biết ngay anh không thành thật được mà.
Thẩm Đường nhận ra Cố Thịnh đang nhìn bắp chân của mình, cô bị dọa sợ tới mức lập tức thả váy xuống, sau đó mềm mại trừng mắt nhìn người đàn ông rồi nói: “Cố Thịnh, anh học hư đó, anh học được những thứ này ở đâu vậy? Mau thành thật khai báo đi!”
Cố Thịnh không có một chút chột dạ nào, anh bình tĩnh nói: “Đọc trên sách, vợ à, để anh đi tắm trước, vấn đề này đành phải chờ anh tắm rửa xong rồi nghiên cứu sâu hơn mới được.”
“Biến thái, ai muốn thảo luận chuyện này với anh chứ!”
Trong lòng Thẩm Đường tỏ vẻ: Cô vẫn là một em bé đó, đừng làm hư cô, hừ.
“Ừm, hay là bỏ qua việc nghiên cứu mà thực hành luôn? Em có ý này đúng không?”
“Em, em muốn đi ngủ, không nói chuyện với anh nữa, em mệt rồi, ngủ thôi.” Thẩm Đường vừa giả vờ ngáp vừa cất bước đi về phía giường.
Nhanh chóng bò lên giường, thậm chí Thẩm Đường còn không quên kéo chăn quấn quanh người mình.
Như vậy mới khiến cô cảm thấy an toàn hơn một chút.
Cố Thịnh thấy Thẩm Đường sợ hãi như vậy, trong mắt anh tràn ngập ý cười, đôi chân dài cất bước đi vào phòng tắm.
Khi bóng người Cố Thịnh biến mất sau cửa phòng tắm, Thẩm Đường lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Đường che kín chăn, sau khi làm một lúc, lăn lộn trên giường, cô nhắm mắt lại định đi ngủ.
Chưa đầy mười phút, Cố Thịnh đã đi ra khỏi phòng tắm, anh cầm khăn tắm lau mái tóc đang bị ướt, đến khi gần khô, Cố Thịnh mới tiện tay ném cái khăn tắm xuống một cái ghế.
Cố Thịnh bước tới cạnh người nào đó đang giả vờ ngủ, cơ thể cao lớn nằm bên cạnh Thẩm Đường khiến cái giường bị rung chuyển vào lần.
Cảm nhận được tiếng động này, Thẩm Đường đang giả vờ ngủ căng thẳng thầm an ủi mình.
“Đường Đường, em ngủ chưa?” Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Cố Thịnh vang lên trong phòng.
Thẩm Đường vẫn không lên tiếng, bây giờ cô chỉ cần giả vờ ngủ là được rồi.
A a a, cô ngủ rồi, đã ngủ rồi, cảm ơn!
Cố Thịnh nhịn cười, anh tắt đèn.
Trong bóng tối, Cố Thịnh duỗi cánh tay ra ôm cô bé nhát gan đang giả vờ ngủ vào lòng.
Chậc, có bản lĩnh tán tỉnh người khác thì phải có bản lĩnh không được giả vờ ngủ chứ!
Ngang nhiên nghiêng người, đôi môi mỏng khẽ chạm vào vành tai trắng nõn của cô, anh khàn khàn nói: “Hai ngày trước có vui vẻ không, sao bây giờ em lại sợ thế?”
Nghe thấy từ “sợ” này, Thẩm Đường lập tức quên mất mình đang giả vờ ngủ, cô vô thức quay người, cả người cô đã bị anh kéo lại gần, một cái xoay người này của Thẩm Đường quả thực là tự dâng minh tới cửa.
Đối mặt với đôi mắt đen thẳm của người đàn ông, Thẩm Đường cảm thấy hơi sợ, nhưng thua người chứ không được thua trận, Thẩm Đường sợ hãi đáp lại một câu: “Ai, ai sợ chứ?”
Cố Thịnh vui vẻ, khụ khụ, nói lắp rồi kìa.
Nhưng mà cô vợ nhà anh có nói lắp vẫn rất dễ thương.
Khiến cho người ta... muốn...
Người đàn ông đã nhịn hai ngày nhìn đôi môi đỏ hơi hé ra của cô, ánh mắt anh trở nên tối sầm, cánh tay ôm chặt cô, sau đó đôi môi mỏng độc đoán lập tức chạm vào đôi môi đỏ mọng kia.
...
Sau khi kết thúc, cả người Thẩm Đường nép vào trong lòng người đàn ông, cô như thể vừa được vớt ra từ trong nước vậy, ngón tay của cô không muốn động đậy một chút nào.
Nếu không làm thì sẽ bất tử.
Nếu làm, thì phải trả giá!
Thời gian hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh.
Chẳng mấy chốc đã đến lúc Cố Thịnh phải rời đi, lần này Cố Thịnh đã ở nhà nghỉ ngơi gần m một tháng, đã đến lúc anh phải trở về quân khu rồi.
Dưới tầng, Khương Linh Chi đang chuẩn bị đồ ăn sáng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía tầng hai.
Từ sau khi Cố Thịnh kết hôn, Khương Linh Chi cũng nhìn ra phương diện sinh lý của Thẩm Đường không ổn lắm, không phải là Khương Linh Chi không thương người con dâu này, nhưng nghĩ lại Cố Thịnh đang ở trong độ tuổi nhiệt huyết, hơn nữa còn vừa kết hôn không lâu, có một số việc về tình vẫn có thể hiểu được.
Hơn nữa, Khương Linh Chi cũng đã uyển chuyển nhắc nhở Cố Thịnh nhiều lần, phải nói quá nhiều về chuyện này cũng làm Khương Linh Chi cảm thấy quá xấu hổ.
Vì vậy Khương Linh Chi chỉ có thể bồi bổ cơ thể cho Thẩm Đường thật tốt, để cô ăn nhiều hơn chút.
Hôm nay Cố Thịnh phải trở về quân khu, vé xe lửa đã được đặt từ hai ngày trước, Khương Linh Chi thấy tới bây giờ mà đôi vợ chồng son vẫn chưa đi xuống tầng, nếu đi gọi thì không ổn lắm, vì vậy khi nấu đồ ăn sáng, bà ấy có hơi thất thần.
Cuối cùng Khương Linh Chi đã chuẩn bị bữa sáng đặt lên bàn, khi đã quyết định đi lên tầng gõ cửa thì đôi vợ chồng son Cố Thịnh và Thẩm Đường đã xuất hiện.
“Đường Đường, mau lên, mau xuống ăn sáng đi, hôm nay mẹ chuẩn bị bánh bao thịt mà con thích ăn đó, không phải hôm trước con nói bánh bao thịt ngon sao, hôm nay mẹ cố ý tới nhà đó mua về, con ăn nhiều thêm một chút.” Khương Linh Chi nhẹ nhàng cười nói với Thẩm Đường, vừa nói mà còn trừng mắt nhìn Cố Thịnh.
Cố Thịnh thấy mẹ trừng mắt nhìn mình, anh khó hiểu sờ mũi, cảm thấy hơi chột dạ.
Còn Thẩm Đường nghe thấy mẹ chồng nói như vậy, cô lập tức nở nụ cười tươi: “Mẹ tốt với con quá, con yêu mẹ nhất.”
“Ha ha ha, mẹ cũng yêu con nhất, được rồi, mau xuống đây đi, ăn xong còn phải tiễn Cố Thịnh tới nhà ga, đúng không?” Khương Linh Chi nói.
Thẩm Đường cất bước đi xuống tầng, nhưng vừa nhấc chân lên, cơ thể của cô lập tức trở nên cứng ngắc.
Cố Thịnh ở bên cạnh cũng nhận ra sự khác thường của Thẩm Đường, anh lập tức đưa tay đỡ lấy bả vai của cô, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của cô gái dựa gần vào mình, trong đầu Cố Thịnh lập tức hiện ra một vài cảnh tượng quyến rửa nóng như lửa của đêm hôm qua.
Nhưng khi Cố Thịnh còn chưa kịp nhớ lại dư vị thì đã bị Thẩm Đường đẩy ra xa, Cố Thịnh khó hiểu nhìn Thẩm Đường.
Nhớ lại đêm qua, Thẩm Đường cũng thầm trách bản thân một câu, đều là do chính cô mềm lòng, nếu không phải hôm qua thấy anh sắp rời đi, tối hôm qua cũng không nhất thời mềm lòng mà để anh lăn lộn mình suốt cả đêm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất