Trong văn phòng, bác sĩ hỏi Thẩm Đường một vài vấn đề, sau khi nghe Thẩm Đường nói, sắc mặt của ông ấy trở nên khá kỳ lạ.
Người ở bên cạnh thấy sắc mặt của bác sĩ càng ngày càng không thích hợp, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng, tất cả mọi người nhìn chằm chằm bác sĩ và nhao nhao hỏi.
“Bác sĩ, Thẩm Đường không có chuyện gì chứ, không xảy ra vấn đề gì đúng không?”
“Đúng vậy đó bác sĩ, có vấn đề gì thì ông mau nói đi, gấp muốn c.h.ế.t rồi.”
Nhìn thấy sắc mặt này của bác sĩ, đến Thẩm Đường cũng cảm thấy nghi ngờ, cô nói với bác sĩ: “Bác sĩ, tôi sẽ không có chuyện gì, đúng chứ? Tôi cảm thấy cơ thể của tôi rất tốt, có lẽ là sẽ không bị gì đâu nhỉ?”
Cô còn trẻ, tuyệt đối đừng...
Đã sống hai đời rồi, chẳng lẽ cả hai đời đều mất khi còn trẻ sao?
Ngay khi Thẩm Đường đang lo lắng, bác sĩ hỏi.
“Cô kết hôn chưa?”
“Hả?” Thẩm Đường ngẩn người một lúc rồi mới tỉnh táo lại, cô trả lời một câu: “Kết hôn rồi ạ, sao vậy?”
“Vậy cô nên tới bệnh viện phụ khoa kiểm tra đi, có lẽ là cô mang thai rồi, mang thai sẽ có phản ứng nôn nghén, còn tần suất vừa phải hay nhiều hơn thì còn tùy, nhưng tôi không phải là bác sĩ phụ khoa chuyên nghiệp, cô vẫn nên tới bệnh viện để kiểm tra thử sẽ tốt hơn.”
Mang thai... mang thai...!
Thẩm Đường như thể gặp sấm sét giữa trời quang, cuối cùng cô đã nhớ ra chuyện gì đó.
Hình như từ sau khi Cố Thịnh rời đi, “họ hàng” của cô vẫn chưa tới thăm, tính thử thời gian thì đã khoảng hai tháng rồi.
Viện trưởng Vương và mấy người số năm đều ngơ ngác, căng thẳng cả nửa ngày trời, cuối cùng là do Thẩm Đường mang thai sao?
Từ viện nghiên cứu trở về nhà, Thẩm Đường không nói bất cứ điều gì với người trong nhà, chuyện này vẫn chưa chắc chắn, nhưng bản thân Thẩm Đường vẫn chú ý tới, vì vậy khi ăn tối đã ăn hai bát cơm.
Chuyện mang thai này, tám chín phần mười là thật rồi.
Nhưng chuyện này vẫn chưa chắc chắn nên Thẩm Đường sẽ không nói với ai, nhỡ đâu không phải thì xấu hổ lắm đó.
Ngày hôm sau, Thẩm Đường dậy rất sớm.
Khi ăn sáng, Khương Linh Chi thấy Thẩm Đường ăn mặc như muốn đi ra ngoài, vì vậy đã hỏi: “Đường Đường, bây giờ con định đi tới viện nghiên cứu hả? Trời lạnh lắm đó, con ra ngoài thì mặc nhiều thêm một chút, đừng để lạnh quá mà bị cảm đó.”
“Vâng ạ, hôm nay con không tới viện nghiên cứu, nhưng có chuyện nên cần ra ngoài một chuyến.” Thẩm Đường đáp lại, sau đó cô do dự một lúc rồi mới nói tiếp: “Mẹ, hôm nay mẹ có việc bận không ạ, nếu không có việc thì mẹ có thể đi ra ngoài với con được không ạ?”
“Được, gần đây cha con bận rộn không có thời gian về nhà, một mình mẹ ở nhà cũng rất rảnh rỗi, nhưng con đi đâu vậy, mẹ đi theo con có làm trì hoãn việc của con không?” Mặc dù Khương Linh Chi không rõ một vài chuyện của Thẩm Đường, nhưng Cố Quân Thượng đã từng nói việc của Thẩm Đường phải được giữ bí mật, vì vậy bà ấy cùng đi ra ngoài có tiện không?
“Mẹ, không sao đâu ạ, hôm nay con không đi làm việc, con tới bệnh viện kiểm tra cơ thể ạ, cái kia của con không đến hai tháng rồi.” Thẩm Đường đỏ mặt nói.
Cái kia... không đến?
Có sao?
Đôi mắt của Khương Linh Chi lập tức sáng bừng lên, ba ấy nở nụ cười, bây giờ suy nghĩ lại một chút, hình như gần đây sức ăn của Đường Đường quả thực nhiều hơn lúc trước một ít, chỉ là trước đó lại không ngờ tới việc này.
“Được được được, Đường Đường, nếu không con mặc thêm quần áo vào đi, bên ngoài lạnh lắm đó, hôm qua mới có tuyết rơi, đừng để cơ thể bị lạnh.” Khương Linh Chi dịu dàng nói, vừa dứt lời, bà ấy đột nhiên vỗ đầu mình rồi bắt đầu lải nhải: “Xem cái đầu óc của mẹ này, còn phải bảo Tiểu Lý chuẩn bị xe nữa, Đường Đường con còn có việc gì không, nếu không có thì để mẹ đi bảo Tiểu Lý chuẩn bị xe.”
“Mẹ, con không sao mà.” Thẩm Đường mềm mại đáp lại.
Khương Linh Chi đứng dậy, bà ấy kích động đi tìm Tiểu Lý.
Sau mười phút, Tiểu Lý đã chuẩn bị xe xong, Khương Linh Chi cẩn thận từng li từng tí đỡ Thẩm Đường ra ngoài, chỉ sợ Thẩm Đường bất cẩn bị ngã xuống đất.
Thẩm Đường nhìn dáng vẻ cẩn thận quá mức của mẹ chồng mà chỉ cảm thấy dở khóc dở cười khiến cho cô cảm thấy rất xấu hổ.
Nửa tiếng sau, Thẩm Đường đã tới bệnh viện, Khương Linh Chi ở bên
Thẩm Đường đi kiểm tra nước tiểu theo lời của bác sĩ nói, kết quả giống với suy nghĩ của Thẩm Đường, cô đã mang thai được hai tháng, chỉ là do lúc trước Thẩm Đường quá bận nên không để ý tới việc này.
Hai tháng vẫn chưa thể nhìn ra được gì, đợi đến khi ba tháng, có lẽ sẽ lộ bụng.
“Ôi trời, cẩn thận đó cẩn thận đó, ở đây có bậc thang.” Khương Linh Chi đỡ Thẩm Đường, bây giờ đến cả vào nhà cũng phải cẩn thận, bà ấy liên tục nói: “Không được rồi, trước cổng nhà chúng ta đọng tuyết như thế nào, lát nữa mẹ phải đi tìm xẻng, đợi cha con về thì bảo ông ấy dọn dẹp lại sân vườn một chút mới được.”
Vào nhà, ông cụ nhìn dáng vẻ của mẹ chồng con dâu Khương Linh Chi và Thảm Đường thì còn tưởng rằng Thẩm Đường có chuyện gì đó, ông cụ nhíu mày lo lắng hỏi: “Đường Đường sao rồi?”
“Ha ha ha, cha, Đường Đường không sao hết, còn có chuyện tốt đó ạ, con bé mang thai rồi. Vừa rồi con đi kiểm tra ở bệnh viện với Đường Đường, con chỉ là thấy trong sân nhà mình động tuyết nên sợ Đường Đường ngã thôi.” Khương Linh Chi cười nói.
Ông cụ nghe thấy chuyện Thẩm Đường mang thai, đôi lông mày hoa râm lập tức nhướng lên, sau đó đứng dậy nói: “Tốt tốt tốt, đúng lúc cha đang rảnh, để cha đi dọn dẹp sân nhà, đúng rồi, Đường Đường à, con gái điện cho cha mẹ con thông báo chuyện này đi, đừng quên đó.”
“Vâng ạ, để con đi gọi điện.” Nếu ông cụ không nhắc nhở thì Thẩm Đường cũng chuẩn bị đi gọi điện.
Trong phòng, Thẩm Đường gọi điện thoại về nhà, Khương Linh Chi vào phòng bếp nấu canh cho Thẩm Đường ăn, khi về nhà, Khương Linh Chi tiện đường đi đường vòng mua một con gà mái về để nấu anh cho Thẩm Đường ăn.
Ở ngoài nhà, ông cụ và Tiểu Lý đang dọn dẹp sân vườn với khí thế ngất trời, không cảm thấy mệt mỏi một chút nào.
Ở một bên khác.
Trong thôn Thượng Khê.
Ngô Thúy Bình biết chuyện con gái mang thai thì lập tức mặc kệ tất cả mọi thứ, bà thương lượng với Thẩm Đại Chí đặt vé xe lửa để ngày mai đi tới Bắc Kinh.
Mua vé xong, Thẩm Đại Chí tiện đường tới nhà Thẩm Quang Minh một chuyến.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất