Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Thẩm Đường thử mấy lần, nhưng đều bị cha mẹ từ chối không cho, trên đường cha cầm đồ nặng, còn mẹ cầm trứng gà, chỉ có Thẩm Đường là tay không.

Cả đoạn đường, người trong thôn nhìn thấy đều không khỏi cảm thán, nhà họ Thẩm này cũng chiều con gái quá rồi.

Nhà mẹ đẻ của Ngô Thuý Bình vốn ở ngay trong thôn, nhưng sau này cụ ông, cụ bà dẫn theo con trai cả vào trong thành ở.

Vất vả đi đường hai tiếng, vừa đi bộ vừa ngồi xe, cuối cùng cũng tới nhà.

Bây giờ là tiệc mừng thọ của cụ ông, tất cả nhà trẻ lớn bé trong nhà đều trở về, cả nhà Ngô Thuý Bình bọn họ có thể nói là đến khá muộn.

Sau khi vào cửa, trong nhà đã rất náo nhiệt.

Cụ ông Ngô Bình An của nhà họ Ngô, năm nay bảy mươi tuổi, cụ bà Vương Tú Hoa năm nay sáu mươi chín, bây giờ cơ thể của đôi vợ chồng này vẫn khá khoẻ mạnh.

Vương Tú Hoa nhìn con gái Ngô Thuý Bình trở về với vẻ mặt thản nhiên, Ngô Thuý Bình là một đứa trẻ tương đối hung dữ so với những đứa trẻ khác, khi còn nhỏ, bà ấy rất hay bảo vệ đồ ăn của mình, cũng bởi vì tính cách này nên những đứa trẻ khác trong nhà đều không thể hoà thuận được với Ngô Thuý Bình.

Ngô Thuý Bình kéo con gái vào cửa, khi thấy thái độ lạnh nhạt của mẹ mình thì bà ấy cũng không cảm thấy khó chịu gì.

Ngô Thuý Bình cảm thấy bà ấy không thể khiến tất cả mọi người đều thích mình, hơn nữa lúc trước khi Ngô Thuý Bình kết hôn, cụ ông và cụ bà đều chướng mắt Thẩm Đại Chí, bà ấy cũng nhận ra, nhưng dù sao bà ấy cũng có cuộc sống riêng của mình nên không cần phải nhìn sắc mặt của người khác.

Nhưng cụ ông lại rất thích Ngô Thuý Bình, cụ ông cảm thấy tính cách của Ngô Thuý Bình rất giống mình, hung dữ thì sao chú, hung dữ nhưng có ăn hết gạo của nhà người khác đâu.

“Thuý Bình, Đại Chí, về rồi hả, ngồi đi. Đều là người trong nhà cả nên đừng có khách sáo.” Cụ ông cười ha ha nói, sau đó ánh mắt chuyển sang người Thẩm Đường rồi nói: “Thẩm Đường, anh trai chị gái của cháu đều ở sân sau, cháu qua đó tìm chúng nó chơi đi.”

Ngô Thuý Bình nhìn Thẩm Đường ra hiệu cho cô cứ qua đó, sau đó Thẩm Đường mới xoay người đi đến sân sau.

Khi đến sân sau, Thẩm Đường chưa tới gần đã có thể thấy được một đám người đủ nam đủ nữ đứng ở sân sau, người lớn tuổi nhất nhìn khoảng ba mươi tuổi, cũng có vài người trạc tuổi với Thẩm Đường, thậm chí ở góc sân còn có mấy bạn nhỏ khoảng dưới mười tuổi.

Bạn nhỏ, có lẽ là nhỏ hơn Thẩm Đường đời này.

Mọi người trong sân nhìn thấy Thẩm Đường tới thì đồng loạt nhìn cô vài lần, sau đó cũng không có ai muốn quan tâm Thẩm Đường.

Thẩm Đường thấy đám người này không quá chào đón sự xuất hiện của mình thì quyết định nhấc chân đi đến chỗ mấy bạn nhỏ ở góc tường.

Những bạn nhỏ này thấy Thẩm Đường tới gần thì đồng loạt cảnh giác lùi ra sau, bọn họ dùng vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm cô.

Thẩm Đường: ???

Khụ khụ, chẳng lẽ cô chính là kẻ tàn ác đã đá mấy bạn nhỏ này một cái trong truyền thuyết sao?

Trời ơi, thôi quên đi, người lớn như cô rộng lượng không so đo với các bạn nhỏ này vậy.

Cô là người trưởng thành rồi, cô rộng lượng hơn cũng được.

Khi Thẩm Đường tới gần mấy đứa nhỏ, một số người vốn đang nói chuyện phiếm cũng nhìn chằm chằm Thẩm Đường.

Khi thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Đường khiến họ không biết vì sao lại muốn cười.

Nhưng vẫn không có ai muốn để ý tới Thẩm Đường, sau nửa tiếng, cuối cùng Thẩm Đường cũng không nhịn được nữa mà quay người rời đi.

Thay vì lãng phí thời gian ở đây thì không bằng ra ngoài đi bộ một chút thì tốt hơn.

Thẩm Đường đi ra khỏi sân nhà họ Ngô, cô bắt đầu đi dạo ở những nơi quanh đây, sau đó cô phát hiện hình như ông cậu này làm ăn cũng không tệ, bởi cô có thể nhìn ra từ những căn phòng liền kề ở bên này.

Thẩm Đường đi dạo quanh nhà một vòng, đợi đến khi cô quay lại nhà họ Ngô thì cả nhà đã chuẩn bị ăn cơm.

Thẩm Đường được Ngô Thúy Bình sắp xếp ngồi vào bàn con cháu, cũng chính là mấy người anh chị em vừa rồi không để ý tới cô ở sân sau.

Thẩm Đường ngồi vào chỗ, cô hoàn toàn không thèm để ý tới bọn họ.

Khi thức ăn được mang lên, bữa cơm kết thúc, Thẩm Đường lập tức rời đi cùng cha mẹ.

Ngay khi một nhà ba người Thẩm Đường đi ra khỏi nhà họ Ngô, một thiếu nũ khoảng mười mấy tuổi đi từ sân bên cạnh ra, vừa đúng lúc cô ấy nhìn thấy Thẩm Đường.

Thiếu nữ nhìn chằm chằm Thẩm Đường với đôi mắt sáng rực.

Thẩm Đường nhận ra có người nhìn chằm chằm mình, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cô gái mình không quen biết, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh của đối phương cứ nhìn cô như vậy.

Thẩm Đường cẩn thận suy nghĩ lại, cô chắc chắn mình không quen biết đối phương.

Vì vậy cúi đầu và rời đi.

Đến khi Thẩm Đường đã đi xa thì thiếu nữ này mới phản ứng lại, khi đang muốn hét lên rồi lại đột nhiên nhớ ra Thẩm Đường không biết mình.

Thiếu nữ nhớ lại vừa rồi hình như cô ấy nhìn thấy Thẩm Đường đi ra khỏi nhà họ Ngô, vì vậy, Thẩm Đường là họ hàng của nhà họ Ngô sao? Hay là có quan hệ khác?

Lòng tò mò thúc đẩy khiến thiếu nữ vừa nhìn thấy Ngô Giai Nhân đi ra khỏi nhà họ Ngô, cô ấy lập tức chạy qua đó.

“Ngô Giai Nhân, vừa rồi Thẩm Đường đi ra từ nhà cậu hả?”

“Ừm, Mạnh Cần, cậu biết Thẩm Đường hả?” Ngô Giai Nhân bị gọi tên thì ngẩng đầu lên, cô ta lập tức nhìn thấy vẻ mặt phấn khởi của Mạnh Cần.

“À, quả nhiên cậu quen Thẩm Đường.” Mạnh Cần nói với vẻ mặt ghen tị.

“Có ý gì thế, Thẩm Đường thì sao?” Ngô Giai Nhân mờ mịt hỏi.

“Thẩm Đường đó, nhân vật nổi tiếng của trường trung học số sáu đó, cậu có biết lần thi giữa kỳ này Thẩm Đường được bao nhiêu điểm không? A a a, chắc chắn cậu không biết, đúng không? Tổng điểm thi giữa kỳ của Thẩm Đường là 706, chỉ thiếu mất 4 điểm so với điểm tổng đó, hạng nhất cả khối, lợi hại không?”

Ngô Giai Nhân nghe Mạnh Cần nói vậy, rõ ràng cô ta nghe hiểu được từng chữ, nhưng khi gộp lại với nhau thì cô ta lại không thể hiểu nữa vậy?

Ngô Giai Nhân biết Thẩm Đường học giỏi, nhưng có lẽ chỉ là trên mức trung bình, còn lại vẫn chênh lệch rất nhiều với học sinh giỏi trong giới đứng đầu.

Bây giờ, cô ta đang nghe được cái gì vậy?

Thẩm Đường đứng đầu kỳ thi giữa kì, lại còn đạt được 706 điểm?

eyJpdiI6InlMRHBcL2dkYnNLalFIcUdCM29mNE1BPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikx3d09YSFMxQlFwZVZKUk9mb3FWVXB4WWFxTWNUSU8rRXJycWRuS2NqVlFmZHNqdHgyOVhkMmRLb2xtVWw2RnNKVEJpYXBRQ2xFeWU3ZDZqNjBSS2NjOFZTQkJJZVIrTkVZMTBZOFJyRCtIaWE1RE1uY2JWaGNqMmJMRWVhYVNqIiwibWFjIjoiMThmNjI3NTVlN2VjODY5OTRmZGU4ZTMxYWJmYTM1ODA3NGIzM2M0MjM2ZjAxZTc0ZGNlMDdjODFjMzQzNzc4YSJ9
eyJpdiI6Ik1wcUpnbXpDeVRxRU5KY2pZbWdjakE9PSIsInZhbHVlIjoiSEtJRFwvQ3JmTFE3eVpuSldKUVpzaWFSRTA1d2xwbVlPRDQ4WmNGVDd0all0d1NjaWZBT0VcLzlSaW9NeW9yQkN4QlZUakQwcW1ZMVNwUWROZ0pMeXFMdUlvT0ZiRVQydDdmV0F3dFU0MFhXWXpuekJJWjNISGFFdWgrY09wR2NNSVN5R1N0TGpKMGQ4d2NTSlh3ZGFjKzZKbWNlelp0dnM2T2hNUnFpUlN5aFUreUZzdzZTb1R3ZkNuYjVDdjJCeUxRMmRpcDgwRzY1TzVPS0RzdUVUbjVcL0dZUis3cUdwbnpUWTVwaXpvUEowNjMwazl1WmdkeW5nSStjUm9VMmxYcEdCSHd5STJQS1RDMGkyMlNWWFk2UnlSZU1vekpmeSthT0dqc1JtbE9iY1AwNk1DOE56YmpVM041Q3lKV2ZrNFB1K2lqS0M4OFduWWJpc0dZQUk0NWtNZHZpcm1EUllNdDdcL2V5bEJybE9RMUk1WjF2dnBBSmhFRHA1c3JYYXpCM1kzR2pnRjE0UEtFYWVcLzE2TnMzS3paNHlYM3JGdHpvb1JxOTh4ZHc0aWo4PSIsIm1hYyI6IjhhMmMzNDI5ODEwZmM0N2I2OWQ0MDJjMzFhZmM2ZTJlY2QxMTMyNGYwYmM5NGE1MGYxZjI5YzQwNDBjMTBiOTYifQ==

Không không không, chắc chắn là Mạnh Cần nhớ sai rồi.

Ads
';
Advertisement