Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Bà hiểu, bà hiểu, bà hiểu hết, thật là một đứa bé đáng thương.” Tưởng Tố Quyên nhìn Thẩm Đường với vẻ mặt đau lòng.

Thẩm Đường ngơ ngác nhìn bà cụ.

Thẩm Đường tỏ vẻ: Ơ, có phải có chỗ nào không đúng lắm thì phải?

Mà Tưởng Tố Quyên lại tưởng tượng ra rất nhiều: Chắc chắn trong nhà đứa nhỏ này rất khó khăn, lại còn đọc sách... Thật sự quá hiểu chuyện mà.

“Đường Đường, cháu yên tâm, nhà cháu không đủ tiền thì bà có thể cho cháu mượn.” Tưởng Tố Quyên không nói là cho, bởi bà ấy cảm thấy nếu nói cho thì Thẩm Đường chắc chắn sẽ xuất hiện suy nghĩ không tốt, ví dụ như tự ti các thứ.

Thẩm Đường ngơ ngác tỏ vẻ: Cái gì, đợi đã, đợi một lúc.

Hướng đi này có gì đó là lạ thì phải, từ lúc nào cô nói muốn mượn tiền vậy?

“À không, cái đó, bà Tưởng, cháu không muốn mượn tiền, lần này cháu tới là để cho người ta chuyển heo đến đây, vì vậy ý của cháu là, cháu muốn tìm cách bán con heo này đi.”

“Cháu chở heo tới đây sao?” Tưởng Tố Quyên sợ ngây người.

Thẩm Đường chột dạ gật đầu.

Sau đó Tưởng Tố Quyên lại nói tiếp: “Không thành vấn đề, heo nhà cháu cứ tính trên người bà, à còn nữa, buổi chiều cháu chờ heo tới đây đi.”

“Dạ? Bà mua cả một con heo ạ?” Thẩm Đường mở to mắt hỏi.

“Ừm, đơn vị của chú La cháu có nhà ăn mà, không phải sao? Dù sao cũng phải mua nguyên liệu, con heo này của cháu cứ tính theo giá cả mua thức ăn của nhà ăn đi, cái này cũng không làm trái quy định.”

Thẩm Đường: …!

Một con heo, rời tay dễ như trở bàn tay vậy sao?

Một cái tivi lớn cô còn phải bố trí lâu như vậy, sau đó mất công vòng vo một chuyến như vậy, trước đó cô còn suy nghĩ làm sao có thể bán được con heo mập m.ô.n.g lớn lần trước hệ thống ban thưởng, không ngờ chuyến này lại lập tức làm xong.

Nhưng mà chuyện này còn phải suy nghĩ một vấn đề, ít nhất không thể khiến người ta cho rằng cô có thế biến một con heo ra.

Vì vậy, sau khi rời khỏi nhà họ La, Thẩm Đường không trở về quán trọ mà lại đi tìm một cái nhà kho, rồi dùng tiền thuê nguyên một tháng.

Sở dĩ thuê một tháng là bởi kỳ hạn thuê ngắn nhất của người ta chỉ có một tháng, dù sao là dùng để làm việc mà, chút tiền này không thể keo kiệt được.

Thẩm Đường thuê một cái kho mà gần đó không có ai ở lại, tương đối vắng vẻ, lúc đầu vốn là dùng để chất hàng hóa.

Cái nhà kho này không lớn, lại ở khu vực vắng vẻ, chủ của nhà kho này đã không thể cho thuê nhà kho này hơn nửa năm này, bởi vì không ai muốn thuê cả.

Vất vả lắm mới có một cô bé ngốc nghếch tới xe, ông chủ nhà kho vừa nhận tiền thì lập tức đưa chìa khóa rồi lập tức rời đi, bởi vì sợ Thẩm Đường hối hận yêu cầu anh ta trả lại tiền và không muốn thuê nữa.

Đã thuê nhà kho xong, Thẩm Đường lại nghe ngóng tìm được một bên vận chuyển hàng hóa, sau đó yêu cầu buổi chiều tài xế lái xe đến lấy hàng theo địa chỉ và giao đến nơi cô đã cho.

Sau bao khó khăn với bên vận chuyển hàng hóa, Thẩm Đường còn phải tìm một cái máy kéo, thương lượng với người lái máy kéo đến nhà kho để chuyển con heo hệ thống chở đến nhà họ La.

Sau khi giải quyết tất cả mọi chuyển, cả người Thẩm Đường cảm thấy trở nên yếu ớt.

Trở về nhà kho, thấy vẫn còn nửa tiếng nữa mới tới thời gian hẹn với bên vận chuyển hàng hóa và người lái máy kéo, Thẩm Đường lập tức bảo hệ thống lấy tivi và heo mập m.ô.n.g lớn ra.

“Bụp!” một tiếng.

Một cái hộp bìa cứng hình vuông đóng gói cái tivi lớn xuất hiện, vừa hay lại đặt ở trong nơi hẻo lánh nhất nhà kho.

Thẩm Đường tò mò nhìn nhãn hiệu trên hộp giấy đựng tivi với vẻ mặt khó hiểu.

“Cái này, Philips, đâu là nhãn hiệu tivi à? Sao tôi chưa từng thấy vậy?”

Bởi vì trước đó hệ thống đã giải thích, vì bảo vệ bí mật của ký chủ nên một số thứ cao cấp sẽ được tự động hóa một cách hợp lý, cũng như cái tivi này, khi lấy ra nó ẽ tự động hóa để phù hợp tiêu chuẩn với cái niên đại này.

Nhưng mà, nhãn hiệu tivi Philips này là lần đầu tiên Thẩm Đường nhìn thấy, tiếp thu thêm kiến thức.

Loại tivi này không phải là loại màn hình siêu mỏng của thế hệ sau, nó có kiểu dáng to lớn, so với người tổng khá là to.

Hộp giấy được đóng gói theo kiểu của niên đại này, bên ngoài có thông tin giới thiệu sản phẩm.

Philips, 36cm CT - 6020.

Giá bán theo hệ thống đề nghị là 1600 đồng.

Ngay khi Thẩm Đường đang nhìn chằm chằm cái tivi đánh giá, ở phía sau cô... hệ thống lại “biu” thêm lần nữa.

Sau đó, Thẩm Đường nghe được tiếng heo kêu...

“Éc éc, ụt ịt ụt ịt.”

Nghe thấy tiếng heo kêu ở đằng sau, Thẩm Đường quay người.

Bất ngờ không kịp chuẩn bị đã nhìn thấy cái mặt heo mập mập kia, Thẩm Đường theo phản xạ lùi lại ra sau một bước, cô che n.g.ự.c mà lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Thẩm Đường: Chó hệ thống này!!!

“Đừng sợ, nó không cắn người.” Hệ thống khó hiểu nhìn Thẩm Đường, nó thân là một hệ thống, nó không thể hiểu tại sao Thẩm Đường lại có dáng vẻ kia.

Con heo này thật sự không cắn người mà!

Thẩm Đường đã ở chung với hệ thống thời gian dài như vậy, nên cô hoàn toàn ý thức được sự không đáng tin cậy của chó hệ thống này.

Nhưng hệ thống thật sự tức giận, cuối cùng người tức c.h.ế.t lại chính là Thẩm Đường cô!

Hơn nữa, sự chú ý của Thẩm Đường đã bị con heo trước mắt này hấp dẫn.

Không không không, đừng hiểu lầm.

Không phải là vi con heo này xinh đẹp đáng yêu, mà là ngược lại.

Con heo này, vừa xấu vừa béo.

Còn cái m.ô.n.g của nó... Thật sự rất lớn.

Đã từng thấy cặp m.ô.n.g siêu chuẩn của cô người mẫu trẻ chưa? Con heo này chính là con heo có cái m.ô.n.g tốt nhất trong giới heo.

Béo, tất cả đều là thịt, mà thịt tượng trưng cho tiền.

Cho nên đó là: Rất nhiều tiền!

Lần đầu tiên Thẩm Đường nhìn thấy một con heo như vậy, nên cô sợ đến ngây người.

Mẹ nó, con heo nhà ai có thể béo như vậy chứ?

Ngó ngó con heo này, ước tính phải khoảng sáu đến bảy trăm cân, cái cân nặng này với cái cơ thể toàn thịt này.

Chậc chậc chậc, quả nhiên là thứ do hệ thống tạo ra, không thể nào là một con heo bình thường được.

Khụ khụ, quả nhiên, Thẩm Đường nhớ tới đời trước cô từng đọc được một tin tức giải trí, con heo béo nhất trên thế giới chỉ khoảng chín trăm đến một nghìn cân.

eyJpdiI6InI5TFRqS2IwblJRcUhvY2poV3V3OHc9PSIsInZhbHVlIjoiV3hKMDBtNHpLY2RTcWc3NGcxWlI1b29RT3Q5TFJ3VEtDWFVNcWtCVFNXdHY3S1VcL2M3RGVcL1ZFK0ZaNmV3K1RJTHVySHM0SGpGOGRCTk5PdWoweWhtNUlETW45M0k3ckphRmtCRXlQdkd0bVo0ZzJHMHRubTdWdEE4WWlabHRwXC9rb01EQXZ0WHMrMlYxTzd1b2dFTWlrN2ozQVhcL0hXcDFcL1R3VVdNU1dxVkdadXVFZnFpVDA4T2JnWkI0a1Fmc01WM2IyVXpqSVlXemU5M0UyMXhNWGEyeGF6N2lxN0FMU2oxYWdxbEZtMmo4VmRzeHMwRTZrZGFBOHZXc3VXWk0zaE1IK080VmtSY3YzNG0wSWV0WlhET2dUMEhLQ0RNNHBqRlJXQkUzdmtBbXRLekZaVXNNTzBCZ1ZcL3FWVTVvOUsxa2IxVGxJS0syekl3bVlLT1Y3bllMY3o1QmpTOThDMVBcL21PVHZPNVQwZno2VzY0a0JHVzJsMVRzUWp5cXQwRzRkNk81S0RkNUJqWlBSZk5wNUo1RXJcL0UzQjdlaWdlRHFsUUN3U0cwdlY1cHRVTUVNUWdpT2NLem1qeFVlS0VGYTFiOTF1R09Va1wvazVxZVd1MEtFWXc9PSIsIm1hYyI6Ijg2ZGNmOWUxOTlkNmMxZGY3MTc1YTA0ZDc2MjgwY2E4N2NmMTg3ODA0NjkxOWViMzRlZTBiN2UwMmE2YTk2ZjEifQ==
eyJpdiI6IlpCbjNTTG9aa0NteGlCcFNhVnN1Y0E9PSIsInZhbHVlIjoiYUhLZ2hcLzh2XC95UDlvVTBHZzhkQTRGM1AzZlBzVzVCWWpCcE5pN25vbXF1SndZb1JvTkY0eEtNR0c1ZTlKcnZoc3gyTlZiMTdCalhvenNXZVpUcmt5bjhxNjM1MlIyVXdnZmtMckwrOTdXd21rM25UaFVyK2JBRTNhUkF0blVoTlwvZk90dHdNU0RLVVhpXC9jMGllcHlTbjlacCtjcEFQU2pOdXZSaDFDa091cDZ0TUpLUXFjM0FFSGM1V3BHTDcrUGtCZlVDdlkwSTloQzFZRnJMeEN2UlBadElsZmV5R0NcL1EyNEFXQW9BZmc1ZjBFSjVsRTg3TzIzeXBoQTZnUEc2a1RLTW96ZGFtYjFwVEEwWjRMaVhJTmdjNUhPcFJqeE9VdFhmZ3VZUWNWdCtGTHFCa0ViRERGZlQrV1AxUnU2OERhMjcwUEFpTzJPNVBWc1dCZGd3b3Y0ZlAwUFB5RkhxUUxTa3M1OENNT0dwTWtXS0hOS2Z5czNVOXp1SlNkcHprcmRzMXRvQXVwdGkxVXN0ZlJqOFU0bnk4SUJSWmdTemxTNE5MeU9IS0hmU1FUZXpZZ2hXMlN3R3EzODRDWUc1MXRhbnAwM1dFT2V6aElJUHdiaWhhTGpvUWJVRTg2VE1YUVNTQnJJb051TERMTWVZM1wvaWsyS2lqQllGbHJKVjRHVVpIK3ZqMnhkWVRsUjk2dDFHbHBrdk5GSk53dE9Td1wvQjJCS0lZYXlDWFhSQVdvckdpYW00aFZmMzFybTlkTSt2RTQrUmJEQ25xRkc3aUxTYmlWMEhZOGlcL2NXRGVJQXl1QnRUaGJHSFFhUUFrbXV5NG90RThIbUdLVHIzcHB5OEMxVVwvbEhZMnFMUTFRUEY2YTBFa1E9PSIsIm1hYyI6ImUzZDYxMzdmNmZhN2E3NGFiN2IxY2Q2NzBmYzMxMjdiMDljOGRiNWM4ZTIyM2Y1MDA0MjIzZGQyNTg0YzU3N2YifQ==

“Hệ thống, dáng vẻ ‘hừ hừ’ vừa rồi của cậu rất giống nó.” Bàn tay nhỏ của Thẩm Đường chỉ vào con heo vừa to vừa béo bên cạnh, nói xong lại còn bổ sung thêm nửa câu: “Rất giống.”

Ads
';
Advertisement