Vương Bác Thần đạt được mục đích của mình, có lời này của Lâm Thiên Thành, sau này anh không thiếu tài nguyên tu luyện.
Bây giờ anh định ẩn nấp ở nhà họ Lâm một tháng, sau đó rồi tính tiếp.
Còn về thân phận Lâm Diệp này, một tháng sau sẽ xuất hiện chữa bệnh cho Lâm Thiên Thành
Sau khi Vương Bác Thần đi, trong lòng Lâm Thiên Thành tràn ngập hy vọng, chỉ cảm thấy tương lai đáng kỳ vọng.
"Không ngờ thiên phú của Vương Bác Thần lại mạnh như vậy, sợ rằng ngay cả Thiên Đình cũng không rõ."
Trong ánh mắt của Lâm Thiên Thành tràn ngập sự tham lam, tự lẩm bẩm: "Vương Bác Thần, mau chóng đột phá, thức tỉnh thần huyết của Hiên Viên tộc, chỉ khi trong cơ thể của cậu sinh ra vật chất thần tính, tôi mới giết con lợn như cậu. Phải nhanh chóng kêu nhà họ Chung tìm được Lâm Diệp đó, chữa khỏi bệnh nan y của mình, cho dù không chữa khỏi, chỉ cần có thể kéo dài 5 năm thì tôi có cơ hội."
Ông ta và Vương Bác Thần tính kế lẫn nhau, đều cảm thấy đối phương đã đi vào trong cái bẫy của mình.
Cùng lúc này, bên phía nhà họ Dạ, Dạ Thư Linh không nhận được tin tức của Vương Bác Thần thì có hơi tức tối.
Cô ta vốn là muốn khiến Vương Bác Thần làm theo kế hoạch của cô ta, nhưng bây giờ cô ta cảm thấy Vương Bác Thần hình như nằm ngoài sự khống chế của cô ta.
Bây giờ ngay cả tin nhắn của cô ta cũng không trả lời, hoàn toàn không liên lạc được.
"Vương Bác Thần đáng chết, anh vậy mà dám giỡn mặt với tôi! Lấy được thông tin từ chỗ tôi, bây giờ lại không liên lạc được, thật sự đáng hận!"
Dạ Thư Linh tức điên, cô ta thậm chí không biết Vương Bác Thần đã tiếp xúc với nhà họ Lâm hay chưa.
Không có một chút tin tức nào.
"Vẫn không truyền tin tức tới sao?"
Ông cụ của nhà họ Dạ - Dạ Mặc điềm tĩnh hỏi.
Dạ Thư Linh tức tối nói: "Ông nội, vẫn không có."
Dạ Mặc cười nói: "Bình thường, Vương Bác Thần cũng là người tài, sao lại cam tâm bị cháu tính kế chứ? Nếu cậu ta không có suy nghĩ của mình, vậy thì không phải Vương Bác Thần. Người có thể trở thành thần chủ ở giới thế tục, chắc chắn không đơn giản."
Dạ Thư Linh không phục nói: "Ông nội, lẽ nào cháu thật sự không bằng anh ta? Cháu cảm thấy cháu ở giới thế tục cũng có thể lấy được thành tích như anh ta."
Dạ Mặc lắc đầu nói: "Khó, đừng nói là cháu, cho dù là ông, nếu đổi chỗ với Vương Bác Thần, sợ rằng cũng không kiên trì được. Bây giờ chúng ta thấy thành tích Vương Bác Thần giành được, cho rằng chúng ta cũng được, nhưng trên thực tế chẳng qua chỉ là Gia Cát Lượng biết trước mọi chuyện mà thôi. Cháu phải biết, cậu ta không có bối cảnh như cháu."
Dạ Mặc cũng không tiếp tục đả kích cháu gái của mình, mà an ủi: "Đối với loại người như Vương Bác Thần, muốn bắt cậu ta thực hiện kế hoạch của cháu thì không cần nghĩ khống chế cậu ta ở mọi chuyện, như thế sẽ phản ngược. Chỉ cần kết quả cuối cùng đạt được như trong dự tính của cháu, vậy là được."
"Có một số người sinh ra thì không phải người có thể bị người khác khống chế. Ngoài ra, nếu cháu muốn khiến Vương Bác Thần để ý cháu, vậy cháu càng không nên khống chế cậu ta. Suy nghĩ trước đó của cháu không sai, bây giờ cháu đối xử với cậu ta càng tốt, giúp đỡ cậu ta càng nhiều, sau này đợi cậu ta biết sự thật thì sẽ càng áy náy với cháu. Lúc đó, cháu mới có thể có cơ hội thắng Triệu Thanh Hà."
"Cháu cho rằng tại sao Vương Bác Thần để tâm tới Triệu Thanh Hà như vậy? Bởi vì Triệu Thanh Hà trước giờ không có yêu cầu gì với cậu ta, luôn bỏ ra. Trước giờ không cầu báo đáp, vậy nên trong lòng Vương Bác Thần có áy náy, trong lòng có ràng buộc, đời này cậu ta đều sẽ không phụ Triệu Thanh Hà."
Dạ Thư Linh khổ não nói: "Thật đáng hận, sao lại có loại phụ nữ vô dục vô cầu như Triệu Thanh Hà chứ, nhẫn nhục chịu đựng, giống như thánh nhân. Nếu đổi lại là cháu, lúc đầu bị nhà họ Triệu đối xử như vậy, khi Vương Bác Thần quay về thì cháu đã tiêu diệt nhà họ Triệu rồi."
Mặc Dạ cười nói: "Vậy nên cháu không phải Triệu Thanh Hà, gia đình của Triệu Thanh Hà đã rèn cho nó tính cách nhẫn nhục chịu đựng. Cháu là một tiểu ma nữ, sao có thể giống được? Nếu hôm nay người đứng ở đây là Triệu Thanh Hà, cô ta sẽ không lo lắng Vương Bác Thần liệu có thoát khỏi tầm kiểm soát hay không, chỉ sẽ lo lắng cho sự an nguy của Vương Bác Thần"
Dạ Mặc lạnh nhạt nói: "Có thể cướp, đó cũng là bản lĩnh của cháu, nhưng đừng biến khéo thành vụng. Loại người như Vương Bác Thần, sau này hồng nhan tri kỷ bên cạnh sẽ không ít, cháu không cần đi cướp với Triệu Thanh Hà, cháu chỉ cần có thể cướp hơn người khác là được. Đương nhiên, nếu Vương Bác Thần chết, vậy coi như ông không nói gì."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất