Lâm Thiên Thành một cước đá chết tên hạ nhân, sau đó cười lạnh: "Nực cười, một trò vu oan giá hoạ đơn giản như vậy, chẳng lẽ các người không nhìn ra sao?"
Tính cách ông ta luôn bá đạo, khinh thường người khác giải thích.
Trong mắt ông ta thì đây vốn là một trò vu oan giá hoạ.
Nếu không có vụ 90 triệu tỷ thì bọn Lâm Thiên Nghĩa cũng sẽ nghi ngờ.
Nhưng bây giờ vừa xuất hiện vụ 90 triệu tỷ tài nguyên, hơn nữa ông ta và Lâm Ngọc Thành vừa đi bắt Vương Bác Thần nhưng không hề nhìn thấy người.
Mà vào lúc này lại nghe thấy tiếng hét của Lâm Thiên Minh, sao bọn họ có thể không nghi ngờ Lâm Thiên Thành chứ?
Nhất là lúc này, Lâm Thiên Thành lại giết tên hạ nhân kia-nhân chứng duy nhất của vụ án.
Đây chẳng phải là có tật giật mình sao?
Lâm Thiên Nghĩa tức giận tới mức bật cười: "Lâm Thiên Thành, ông đang chột dạ sao? Nếu không chột dạ thì tại sao ông lại giết nhân chứng? Muốn huỷ chứng cứ đúng không?"
Lâm Thiên Thành tức giận quát lớn: "Câm miệng, đồ ngu xuẩn, có người đang đổ oan cho ta. Hơn nữa tại sao ta lại muốn giết Thiên Minh chứ? Động cơ của ta là gì?"
Bọn Lâm Đạo nhìn chằm chằm Lâm Thiên Thành.
Lâm Thiên Nghĩa nổi điên nói: "Động cơ? Ông cần động cơ sao? Được, tôi nói cho ông biết động cơ của ông là gì! Động cơ của ông chính là Vương Bác Thần! ! !"
Lâm Thiên Thành hơi biến sắc, không phải vì cái chết của Lâm Thiên Minh mà là vì Lâm Thiên Nghĩa lại biết tới sự tồn tại của Vương Bác Thần.
Ông ta quay sang nhìn lão Phùng.
Chuyện này chỉ có ông ta và lão Phùng biết.
Bây giờ rõ ràng bọn Lâm Thiên Nghĩa cũng biết, chỉ có thể là lão Phùng nói thôi.
Vương Bác Thần giả vờ bi phẫn, anh thở dài rồi chắp tay với Lâm Thiên Thành: "Gia chủ, là lão nó nói."
Lâm Thiên Thành sầm mặt: "Ông muốn chết!"
Bọn Lâm Thiên Nghĩa và Lâm Đạo liền đứng chắn trước mặt Vương Bác Thần rồi tức giận nói: "Lâm Thiên Thành, ông còn muốn chấp mê bất ngộ sao? Nếu không nhờ lão Phùng thì bọn tôi còn không biết trong nửa tháng này, ông đã đưa cho Vương Bác Thần 90 triệu tỷ tài nguyên! Vốn dĩ, bọn tôi muốn bắt Vương Bác Thần trước rồi mới thương lượng với ông chuyện này. Nhưng Thiên Minh thiếu kiên nhẫn, chắc chắn đã đi tìm ông trước để hỏi chuyện này. Ông thẹn quá hoá giận nên mới giết Thiên Minh! Lâm Thiên Thành, động cơ này đủ chưa? !"
90 triệu tỷ tài nguyên tu luyện đó!
Nghe tới đây, những người còn lại trong nhà họ Lâm đều trợn tròn mắt.
Gia chủ đưa 90 triệu tỷ tài nguyên tu luyện cho người khác?
Đây là mức độ nhà họ Lâm dùng trong vài năm đó.
Sau này bọn họ phải tu luyện thế nào đây?
Gia chủ điên rồi sao?
"Tên Vương Bác Thần kia chẳng phải là vật thí nghiệm của thiên đình sao?"
"Chính là hắn, mẹ hắn là dư nghiệt Lý Kì, hậu duệ cuối cùng của Hiên Viên tộc, năm đó đã bị nhà chúng ta tóm được."
"Lúc trước nhà chúng ta đã giết chết Hiên Viên tộc, vậy tên Vương Bác Thần là kẻ thù của chúng ta rồi. Sao gia chủ lại đưa 90 triệu tỷ tài nguyên cho hắn?"
"Vậy sau này chúng ta phải tu luyện thế nào đây? 90 triệu tỷ tài nguyên tu luyện mất rồi, không có cách nào tu luyện nữa."
Người nhà họ Lâm đều bàn tán xôn xao, tuy không dám lớn tiếng nhưng lời nói đều mang theo oán khí.
Ánh mắt họ nhìn Lâm Thiên Thành cũng tràn đầy oán hận và tức giận.
Nếu là do người khác nói thì chắc chắn bọn họ sẽ không tin.
Nhưng đây là do Lâm Thiên Nghĩa nói.
Hơn nữa bọn Lâm Đạo cũng ủng hộ Lâm Thiên Nghĩa!
Lâm Thiên Thành im lặng không đáp mà chỉ lạnh lùng nhìn đám người này.
Lâm Cảnh chắp tay: "Ba, vốn dĩ chuyện này có thể thương lượng, nhưng ba lại giết chết chú ba!"
"Cút ra!"
Lâm Thiên Thành chưởng bay Lâm Cảnh: "Đến cả con cũng nghi ngờ ta?"
Lão Phùng do Vương Bác Thần giả trang thở dài, sau đó tung ra chiêu lớn nhất: "Gia chủ, không phải mọi người muốn nghi ngờ ngài, nhưng tên Vương Bác Thần kia mất tích rồi!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất