3 người Lâm Đạo, Lâm Ngọc Thành, Lâm Lâm nghe thấy lời của Vương Bác Thần, lập tức nhớ tới thù mới hận cũ. 

Năm đó Lâm Thiên Thành thượng vị, không hề khách sáo với bọn họ. 

Đặc biệt là nhị phòng và tam phòng năm đó còn từng tranh đoạt vị trí gia chủ với Lâm Thiên Thành thì càng xung đột. 

Sau khi Lâm Thiên Thành thượng vị, năm đó chèn ép nhị phòng và tam phòng rất gắt, lúc này mới đè được hai phòng này. 

Từ trong miệng Lâm Thiên Thành nói ra lời này, bọn họ thấy lạ. 

Nhưng điều bọn họ lo lắng là Lâm Thiên Thành vậy mà vẫn còn ghi hận chuyện năm đó. 

Năm đó mẹ của Lâm Thiên Thành quả thật vì tranh đấu của nhị phòng và tam phòng mà chết, nhưng đó cũng không phải là thật lòng muốn vậy. 

Chính vì cuộc đấu tranh của nhị phòng và tam phòng năm đó, gây ra cái chết của mẹ Lâm Thiên Thành, vậy nên hai phòng đều lùi một bước. 

Cho dù về sau Lâm Thiên Thành thượng vị, chèn ép với hai phòng, hai phòng cũng nhận. 

Dù sao, bọn họ đuối lý. 

Nhưng bây giờ, Lâm Thiên Thành vậy mà vẫn ghi hận chuyện năm đó, điều này khiến 2 người bọn họ không thể không lo lắng. 

Huống chi bây giờ bọn họ còn ra tay với Lâm Thiên Thành, sau này nếu tính toán, người của hai phòng bọn họ chỉ sợ sẽ bị Lâm Thiên Thành giết hết! 

Ánh mắt của Lâm Đạo và Lâm Ngọc Thành chạm vào nhau, trong nháy mắt đã hiểu ý của đối phương. 

Lâm Thiên Thành không chết, hai phòng của bọn họ sẽ không sống yên được! 

Lâm Thiên Thành ngay cả em trai ruột Lâm Thiên Minh của ông ta cũng giết thì sao có thể không ra tay với hai phòng của bọn họ chứ? 

Điều bọn họ sợ không phải là Lâm Thiên Thành sẽ chèn ép hai phòng. 

Điều bọn họ sợ là Lâm Thiên Thành ghi thù. 

Điều càng oán hận hơn là Lâm Thiên Thành làm gia chủ, vậy mà muốn vì chuyện năm đó, còn muốn ra tay với hai phòng bọn họ! 

Sắc mặt của Lâm Lâm cũng thay đổi. 

Lúc đầu người của chi phụ bọn họ ủng hộ Lâm Thiên Thành, nhưng cũng đưa ra cho Lâm Thiên Thành rất nhiều điều kiện làm lợi ích trao đổi, để ủng hộ Lâm Thiên Thành thượng vị. 

Nhưng những năm nay, Lâm Thiên Thành trong sáng trong tối gõ đánh bọn họ, lấy đi không ít lợi ích thuộc về chi phụ. 

Bọn họ sớm đã bất mãn. 

Bây giờ nói ra ở trước mặt nhiều người như vậy, còn là vén ra tấm màn che này. 

Tính cách của Lâm Thiên Thành vốn bá đạo, bình thường nhà họ Lâm không có ai dám làm trái ý của ông ta. 

Đặc biệt ông ta còn là một người rất kiêu ngạo, trước giờ khinh thường giải thích với người của nhà họ Lâm. 

Ngay cả con trai của ông ta, ông ta cũng không muốn giải thích, càng không cần nói tới những người như Lâm Đạo và Lâm Ngọc Thành. 

Thật ra Vương Bác Thần chỉ là dựa theo một số tư liệu mà Dạ Thư Linh cung cấp lúc đầu rồi bịa linh tinh, thuận miệng vu oan. 

Đặc biệt là ở loại đại gia tộc như này, tranh quyền thượng vị sao có thể không có mâu thuẫn? 

Anh không tin Lâm Thiên Thành trước kia chưa từng nói những lời kiểu này. 

Đồng thời, anh cũng đang quan sát biểu cảm của đám người Lâm Đạo. 

Nhìn thấy sắc mặt của bọn họ đều thay đổi, ngay lập tức anh biết chuyện anh thuận miệng nói ra đã khơi dậy lòng nghi ngờ của bọn họ đối với sự phòng bị của Lâm Thiên Thành. 

Vì vậy anh càng tiến thêm một bước ép hỏi: "Gia chủ, những điều lão nô nói, ngài có nhận không? Nếu ngài nói ngài chưa từng nói lời này, vậy tất cả những gì lão nô nói trước đó đều là đánh rắm! Đều là vu oan giá họa!" 

Lâm Thiên Thành cưỡi lên lưng hổ khó xuống, trước kia ông ta quả thật từng nói lời này, với tính cách kiêu ngạo và bá đạo của ông ta, cũng khinh thường phản bác. 

Nhưng có vài lời, chỉ là lời nói trong lúc tức giận, chỉ là để phát tiết thôi. 

Nhưng không ngờ lại bị tên chó già ông Phùng nói ra vào lúc này. 

Nếu bình thường nói ra thì không có gì. 

Nhưng vào thời điểm này, những lời này chính là một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà! 

"Tôi quả thật từng nói nhưng chỉ là lời nói lúc tức giận!" 

Lâm Đạo tự giễu nói: "Ha ha, lời nói tức giận?" 

Tốc độ ra tay của Lâm Ngọc Thành nhanh hơn, tức giận nói: "Lâm Thiên Thành, uống cho chúng tôi tin tưởng lời nói dối năm đó của ông, thì ra ông muốn giết hết chúng tôi!" 

Cái chết của mẹ Lâm Thiên Thành năm đó chính là vết nứt không thể bù đắp giữa Lâm Thiên Thành và nhị phòng, tam phòng! 

Một dao cuối cùng của Vương Bác Thần đã đâm vào vết nứt giữa bọn họ! 

Lâm Thiên Thành, ông cũng có ngày này sao? 

eyJpdiI6IlZzMmZtMkNOUFczNTJlR3hrSlU4QWc9PSIsInZhbHVlIjoiNDZHSmFXTll5YXRiTlMrZUtQU0ZZYmFiRnhvdFRaUitmXC80UmVaVXVqeHpaYUlreTJqUzArSVZJVjhIQklscDhxQkZlaVpReHFWeVljQTFVZzc5RTliNmJXb0h3dVJGTUdFaml2dmhNa1ozWERBdzdtaW1tUU5BbitXV0RYSjlqZVAxTnhBVE5NcG5NRG1CZmliMUQzOGRzWkZVdGhpSm5WZStvOFc1TGhScjlrMmtQeEVKXC9wODNXVW5yUkhHdk1oRUE0dm5aQ1h1dkd1cDlYdUJ1cjhhXC93UmNsbmlVbE1aNmlrTjRJOThvST0iLCJtYWMiOiJhZTU3MjlmMzViNmZiNTA2ZDJhMTIxOWE3NDI5OGU0NGQ3YTg4MTNjYzY5YmIzNDQ4OTgxZTk2MDhkZTFlMWZiIn0=
eyJpdiI6ImRWY21wbjZUS1JzR2p0UHlkQ0w2VFE9PSIsInZhbHVlIjoiZlZlNnp4MjlMMk01RGVNc2xSU3ZPQ1A0WVF3OXQyMUh5dVIycXJQWlwvaHNOcjRMcUh2d2g4Nnkya0pNTlgwWjNXbWpqWmZzSytLT3J1QlJYR3dqRDRoQlNCRlQ1blJSR3QwTEY0dWFvd2xLREZib3g4ZFFHNVFRY2JVRGs0U1BLRDRidTNqanRhMWk5WERTekp0U1NmTkgzN0FUVUN3Vmk3aUVyazJidFwva1U9IiwibWFjIjoiOTlhYjQ3NzBiMmQzNDQyMzdjYmU3OWFlYjNmNzU1NTY3M2U2OGRiNGQ2YjBkOWZiMGViMmZlNjFjZmI2M2U1NyJ9

Ánh mắt của Vương Bác Thần nhìn sang Lâm Cảnh ở trước người anh.

Ads
';
Advertisement