Nhìn Lâm Đạo và Lâm Thiên Thành chém giết nhau, Vương Bác Thần suy nghĩ muốn làm thế nào để gây phiền phức cho Lâm Thiên Thành.
Độc của độc y Hồ Vụ, và sâu độc của cổ y Triệu Linh đều đã thử.
Đối với cường giả như Lâm Thiên Thành, lại không có bất kỳ sự uy hiếp nào, về cơ bản là không có tác dụng nào.
Độc thuật của Hồ Vụ và sâu độc của Triệu Linh đều không được, mà thực lực của hai người bọn họ quá thấp, trước mắt nghiên cứu của bọn họ, vẫn không thể nào khiến Lâm Thiên Thành bị thương.
"Nếu như độc thuật và cổ thuật đều không được, vậy thử quỷ thuật của Tả Sướng."
Vương Bác Thần nheo mắt lại, hai tay lén lút kết ra một pháp ấn, bắt đầu chiêu quỷ.
Quỷ y Tả Sướng, dựa vào y đạo nhập quỷ y đạo, có thể tạm thời ngưng kết linh hồn của người vừa mới chết không lâu.
Nhưng trước mắt quỷ y của Tả Sướng không có tác dụng quá nhiều, chỉ có thể ngưng kết hư ảnh của linh hồn.
Bây giờ có thể thử một chút, xem xem có thể tạo ảnh hướng đến tâm trí của Lâm Thiên Thành hay không.
Rất nhanh, hai hình bóng hư ảo dần được ngưng kết, chính là Lâm Thiên Nghĩa và Lâm Cảnh.
Vương Bác Thần khống chế hai linh hồn hư ảo này, để bọn họ phát ra tiếng.
"Ba, ba thật nhẫn tâm, tại sao ba lại muốn giết chết con, con là con trai của ba mà. Ba, con chết rất thảm.
Linh hồn của Lâm Cảnh phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết, khiến người khác lạnh người.
Người của nhà họ Lâm đều bị dọa sợ.
Sợ hãi nhìn hai hư ảnh kia.
"Đúng vậy, là linh hồn của nhị gia và thiếu chủ, bọn họ chết không nhắm mắt, đến để báo thù"
Có người hét lên.
"Lâm Thiên Thành, cái đồ lòng lang dạ sói này, năm đó ông đã đồng ý với mẹ, sẽ bảo vệ tôi và lão tam, cái đồ cặn bã này, ông trả lại mạng cho tôi!"
Vẻ mặt Lâm Thiên Thành lại thay đổi, vốn dĩ vì giết nhầm con trai và em trai khiến trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng tự trách.
Bây giờ linh hồn hai người họ xuất hiện, khiến tính tình của ông ta bị ảnh hưởng.
Lâm Đạo nhân cơ hội nói: "Lâm Thiên Thành, linh hồn của Thiên Nghĩa và Cảnh Nhi đến tìm ông báo thú, nếu như ông còn có chút lương tâm, thì hãy tự phế tu vi của mình, chấp nhận trừng phạt!"
Lâm Thiên Thành tức giận hét lên: "Tôi không giết hai người, đây là trò quỷ là Phùng Xung làm ra, là Phùng Xung hại chết hai người! Cảnh Nhi, lão nhị, cho dù hai người muốn báo thù, cũng nên đi tìm Phùng Xung, tôi không có ra tay quá nặng với hai người!"
"Ba, con chết rất thảm, đầu con thật sự rất đau, ba, tại sao ba lại nhẫn tâm như vậy, con là con trai ruột của ba đó. Đầu còn rất đau."
"Đại ca, tại sao anh lại nhẫn tâm như vậy, nhất định phải giết sạch người thân của mình sao? Đại ca, thu tay lại đi."
Linh hồn của Lâm Cảnh và Lâm Thiên Nghĩa bay về phía Lâm Thiên Thành.
"Tôi không giết hai người, không phải tôi!"
Lâm Thiên Thành lùi về sau, đau khổ nói: "Tôi không cố ý, tôi không giết lão tam, tại sao các người không tin tôi. Cảnh Nhi, lão nhị, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện giết chết hai người, tôi chỉ muốn hai người đừng bị tên chó chết Phùng Xung lừa, nhưng tại sao các người không tin tôi."
Tâm trí của Lâm Thiên Thành đã bị hỗn loạn.
Dường như đã quên mất lúc này vẫn còn đang liều chết chém giết.
"Lâm Thiên Thành, ông chết đi!"
Lâm Đạo nhân cơ hội này, một đao chém về phía đầu của Lâm Thiên Thành.
"Cút ra!"
Lâm Thiên Thành đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng cúi đầu, chém ra một đao.
Da đầu của ông ta bị mất đi một mảng lớn, nếu như phản ứng chậm một chút, lúc này đầu đã lìa khỏi người rồi!
Mà một đao này của ông ta cũng chém đứt một cánh tay của Lâm Đạo!
"Đáng chết, tại sao lại mạnh như vậy chứ!"
Vương Bác Thần thầm mắng một tiếng, cường giả Thần Kiều cảnh thực sự quá khó giết.
Giết lâu như vậy mà Lâm Thiên Thành vẫn không bị trọng thương.
Anh có thể nhìn ra được, Lâm Thiên Thành không hề muốn giết mấy người Lâm Đạo.
Bọn họ đã làm đến mức này, vẫn không thể giết chết Lâm Thiên Thành sao?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất