"Những thứ này đều là Bác Thần làm ra?"
Nhìn công pháp như chất thành núi ở trước mắt, lão soái Khương Lạc Trần giật nảy cả mình.
Vương Bác Thần đến cổ tộc ẩn thế chưa đến nửa năm mà lại có thể lấy được nhiều công pháp như thế.
Mà bọn họ chịu khổ mấy chục năm, ngay cả một công pháp cũng không có được.
Bởi vì Thiên Đình và cổ tộc ẩn thế bảo vệ công pháp quá nghiêm ngặt.
Căn bản không có khả năng.
Vương Bác Thần đã cướp đi, đúng không.
Cướp bóc cũng đâu có nhanh như vậy.
Nhạc Ẩn Long đắc ý nói: "Ngoại trừ anh Bác Thần ra thì ai có bản lãnh lớn như thế chứ, anh ấy đã tiêu diệt nhà họ Lâm rồi." "Cái gì tiêu diệt nhà họ Lâm?"
Hai tay Cổ Nhật Long run rẩy, ông ta đã sống hơn hai trăm tuổi, ông ta biết nhà họ Lâm là gia tộc nhất lưu ở cổ tộc ẩn thế.
Có vô số cường giả bảo hộ, chỉ cần tùy tiện tìm một người là đã có thể chơi chết bọn họ dễ dàng.
Chính vì vậy nên năm đó ông ta mới giả chết chạy trốn, mục đích đúng là vì tránh đi chú ý từ cổ tộc ẩn thế.
Tranh thủ thời cơ lấy mấy bộ công pháp.
Đáng tiếc là nhiều lần đều trở về từ cõi chết, ngay cả cộng lông công pháp cũng không nhìn thấy.
Hiện tại Vương Bác Thần lại có thể tìm được nhiều công pháp như thế, sao có thể không khiến người khác kinh ngạc được chứ.
Nhạc Ẩn Long rất thích nhìn dáng vẻ chưa trải sự đời của đám người này.
Trước kia những người này đều là tiền bối của anh ta, muốn răn dạy như thế nào thì răn dạy như thế đó.
Bây giờ có thể nhìn thấy bộ dạng khiếp sợ của bọn họ, trong lòng sướng biết bao nhiêu.
Anh ta cố ý biểu hiện ra bộ dạng không thèm để ý: "Chỉ là nhà họ Lâm mà thôi, tính là cái gì chứ? Bây giờ anh Bác Thần đã là cường giả Thông Thần cảnh rồi, mà tôi cũng đã đột phá đến Thần Kiều cảnh. Này mấy ông già, các ông đã sống lâu năm như thế mà vẫn chỉ là siêu phàm cảnh, có hơi mất mặt rồi nha."
Lời này vừa mới nói ra, mặt mo đám lão soái đỏ bừng, hận không thể tìm kẻ đất mà chui vào.
Không ngờ là mình còn không bằng một tên hậu bối.
Lão soái thẹn quá hóa giận gạt chân làm Nhạc Ẩn Long ngã xuống đất, hùng hùng hổ hổ nói: "Khoe khoang cái gì chứ, đồ hỗn xược, đúng là nể mặt cậu quá rồi."
"Đúng vậy đó, đắc ý cái gì chứ?"
Bọn người Mộc Sơn bày tỏ rất tán thành, cái thằng nhóc này thật biết cách gây thù.
Có đều là Vương Bác Thần lại có thể thu thập được nhiều công pháp trong một khoảng thời gian ngắn, còn có thể tiêu diệt nhà họ Lâm, đây chính là chuyện mà bọn họ không ngờ tới.
Phi!
Là chuyện mà từ trước đến nay bọn họ không dám tưởng tượng.
Đúng là quá dọa người.
Nhạc Ẩn Long tức giận vô cùng, nhưng lão soái lại đánh anh ta, anh ta không có cách nào khác.
Không thể làm gì khác hơn mà nói: "Anh Bác Thần đã nói các người hãy nhanh chóng tu luyện, sau đó phải nhằm vào Thiên Tuyệt, đối thủ của chúng ta vô cùng mạnh, có thể là Thông Thần cảnh cửu cung. Thế lực của Thiên Tuyệt rất khổng lồ, chúng ta muốn lôi kéo Thiên Tuyệt thì trước tiên phải giải quyết những người khiến chúng ta đau đầu. Anh Bác Thần có thể tin tưởng cũng chỉ có mấy người chúng ta, nếu như chúng ta không thể vượt qua thì xem như đã phụ lòng anh Bác Thần rồi."
Lão soái gật gật đầu: "Đúng vậy, Bác Thần có thể lấy được nhiều công pháp như thế, điều này chứng tỏ tình cảnh của cậu ấy đang rất nguy hiểm. Nhà họ Lâm bị tiêu diệt, tất nhiên Bác Thần sẽ trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt ở bên phía cổ tộc ẩn thế, chúng ta phải đi giúp cậu ấy, nhất là Thiên Đình, chắc chắn là bọn họ đã có ý muốn ra tay với Bác Thần. Bác Thần không thể xảy ra chuyện, nói một câu khó nghe, cái đám chúng ta có thể chết, duy nhất chỉ có Bác Thần là không được, cậu ấy chính là niềm hy vọng của chúng ta."
Cổ Nhật Long nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, mọi người đều biết tốt xấu mà."
Đúng vậy, để đi được đến đây đã vô cùng khó khăn.
Vương Bác Thần đã tìm được nhiều công pháp như thế, còn mang đến nguồn tài nguyên tu luyện có giá trị sáu mươi triệu tỷ.
Đổi lại là bọn họ, chắc chắn không lấy được.
Nhất định phải bảo vệ cho Vương Bác Thần!
Vương Bác Thần còn sống, bọn họ mới có hi vọng.
Lâm Chấn Thiên lão luyện thành thục, không nhìn công pháp mà là nhìn Nhạc Ẩn Long: "Anh nói rõ tình huống ở bên phía Thiên Tuyệt, khi nào chúng ta muốn ra tay với Thiên Tuyệt thì cần phải chuẩn bị kế hoạch chu toàn, nhất là đối phương còn là Thông Thần cảnh cửu cung, với cấp bậc này, nếu không tính toán kỹ
lưỡng thì người chết sẽ là chúng ta."
Vũ Trọng Thiên thản nhiên nói: "Nói cho tôi biết đi, ai đã ra tay với thần chủ!"
Hai mắt Kiều Thanh Phong đỏ ngầu: "Cổ tộc ẩn thế, chó chết, lại dám đánh chủ ý vào thần chủ, ông đây phải tiêu diệt các người!"
CHƯƠNG 1023: KHỔ NHẤT VẪN LÀ BÁC THẦN
Ba người Lâm Chấn Thiên, Kiều Thanh Phong, Vũ Trọng Thiên đều là do Vương Bác Thần cứu ra.
Mấy người bọn họ quan tâm nhất không phải là công pháp, mà là Vương Bác Thần.
Không cần hỏi cũng biết để lấy được nhiều công pháp như thế, tất nhiên đã trải qua vô vàn khó khăn nguy hiểm, cửu tử nhất sinh.
Chuyện mà bọn họ cần phải làm đó chính là ghi nhớ kỹ từng người đã ra tay với thần chủ.
Sau đó, báo thù!
Thần long này, cho đến bây giờ chưa có người nào có thể bị bắt nạt.
Nhất là thần chủ của bọn họ.
Đó chính là trụ cột tinh thần của bọn họ.
Nhạc Ẩn Long lộ ra gương mặt tàn ác, cười lạnh nói: "Tôi nhớ kỹ cả đây, một người cũng không bỏ sót"
Khương Lạc Trần lên tiếng: "Được, bây giờ không phải là thời điểm để thảo luận chuyện này, tất cả mọi người lập tức bắt đầu tu luyện đi, nhất định phải đột phá đến Thông Thần cảnh trong khoảng thời gian ngắn nhất rồi đến hỗ trợ cho Bác Thần. Mọi người hãy tự mình tìm được công pháp thích hợp với bản thân rồi bắt đầu tu luyện, từ bây giờ trở đi, trừ phi đột phá đến Thông Thần cảnh, nếu không thì cho dù có tình huống gì xảy ra đi nữa cũng không được xuất quan.
Tất cả mọi người đều không có ý kiến.
Hiện tại, thứ mà bọn họ thiếu nhất đó chính là thực lực.
Vương Bác Thần ở bên kia muốn làm chuyện gì thì cần có sự ủng hộ của bọn họ.
Mặc dù bọn họ không hiểu nhiều về Thiên Tuyệt, nhưng người có thể khiến Vương Bác Thần cẩn trọng như thế, tất nhiên là rất mạnh.
Không thua gì Thiên Đình!
Sau khi bọn họ thương lượng xong, quốc chủ Hàn Đỉnh giữ im lặng nãy giờ lúc này bình tĩnh nói: "Chuyện ở bên ngoài tôi sẽ xử lý tốt, chỉ là mọi người muốn đột phá đến Thông Thần cảnh thì cần bao lâu? Có lẽ là Bác Thần đang rất cấp bách, chúng ta cần phải nghỉ biện pháp khác để kéo dài thời gian."
Mộc Sơn nặng nề gật đầu, nghiêm túc nói: "Quốc chủ nói không sai, chúng ta không thể để Bác Thần chờ đợi mãi như thế, cậu ấy không có thời gian, nhất định phải nghĩ cách khác để chúng ta tranh thủ thời gian."
Quách Đỉnh, bộ trưởng võ bộ thản nhiên nói: "Những chuyện còn lại cứ giao cho tôi đi, tôi sẽ đi gặp Bác Thần trước."
"Ông hả?"
Cổ Nhật Long nói với vẻ cổ quái: "Chẳng lẽ ông còn có thực lực ẩn tàng nữa à? Tôi nhớ là năm đó có người trên siêu phàm cảnh xuất hiện bị một người thần bí giết chết, không phải là ông đó chứ?"
Quách Đỉnh vội vàng nói: "Chuyện này không thể nào, tôi che giấu thực lực làm cái gì chứ? Nếu như tôi có thực lực đó thì đã sớm ra tay rồi, không cần phải chờ đến ngày hôm nay."
Nguyễn Văn Việt lộ ra một nụ cười như lão hồ ly: "Ha ha, lão Quách là một lão già gian manh, nói không chừng là ông ta còn đang che giấu thực lực đó, nếu như lão già này có tâm tư bất chính thì người nguy hiểm là chúng ta đấy."
Quách Đỉnh đen mặt nói: "Bớt nói xấu tôi đi, tôi thấy ông mới là đang che giấu thực lực đó, cứ luôn thần thần bí bí. Đến bây giờ còn chưa từng đánh nhau, mà tôi cảm thấy mấy người chúng tôi cộng lại còn không phải là đối thủ của ông kia kìa.
Nguyễn Văn Việt cười híp mắt nói: "Nói đúng lắm, đúng thật là tôi đang che giấu thực lực, vậy ông càng phải cẩn thận nha, tôi đã không hài lòng ông rất lâu rồi. Chờ một ngày nào đó thực lực của tôi mà bại lộ, trước tiên tôi sẽ đánh ông một trận cho hả giận."
Hàn Đỉnh khoác tay nói: "Được rồi, đừng nói mấy lời vô dụng nữa. Lão Quách đã quyết định vậy thì đi trước đi, những người còn lại cố gắng hết sức mà đột phá, bên cạnh đó người nhà của Bác Thần đã được chuyển đến trụ sở bí mật, nói cho Bác Thần biết là không cần phải lo lắng cho người nhà đâu."
Nói xong, tất cả mọi người không còn kéo dài thời gian nữa, đồng loạt tìm kiếm công pháp thuộc về mình rồi tiến hành đột phá.
Nhạc Ẩn Long dẫn Quách Đỉnh đi gặp Vương Bác Thần.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Hàn Đỉnh và Nguyễn Văn Việt.
Sau đó, ông ta lại thở dài: "Chỉ là làm khổ thằng bé Bác Thần, trước kia không dám nói với cậu ấy những chuyện này, không ngờ là cậu ấy lại một thân một mình đi đến hiện tại, một mình gánh vác hi vọng của tất cả chúng ta. Thật là, khổ nhất vẫn là Bác Thần."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất