"Nổ, cho nổ hết cho tôi! Đừng cho bọn súc sinh này cơ hội!"
Dạ Thừa điên cuồng gầm lên.
Dạ Minh còn điên hơn, ông ta liều mạng với Thần lão phương Nam, so với Vương Bác Thần còn điên cuồng hơn.
Họ ẩn nhẫn mấy nghìn năm, đã chịu đựng đủ rồi.
Trước khi Vương Bác Thần nói lúc ấy họ không nên nhẫn, thì họ đã không nhẫn nổi nữa rồi.
Bởi vì nhẫn mới dẫn đến kết quả như ngày hôm nay.
Nhưng dưới tình huống của năm đó, có quá nhiều người phải chết.
Nếu như họ không nhẫn, có lẽ sẽ không thể áp chế được Thiên Đình, không ngăn cản được Đại Thần Tôn!
Họ cũng không muốn nhẫn nhịn nhưng có một số việc thực sự không có cách nào khác.
Họ cũng ngột ngạt, bức bách nhưng tất cả chiến hữu đều ngã xuống, những người còn lại không có cái gì đến tin vào.
Ngoại trừ ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ, thì còn có thể làm gì?
Có một số việc, không có đúng hay sai.
Chỉ là quan điểm khác nhau.
"Chó má, ông đây đợi ngày này, đã đợi suốt sáu nghìn năm! Sáu nghìn năm!"
Dạ Phong điên cuồng hét lên, Thần lão phương Nam dùng búa nện vào vai ông ta, nhưng ông ta chẳng quan tâm, dùng con đao trong tay bổ thẳng vào đầu của Thần lão phương Nam.
Ông ta muốn lấy mạng đổi mạng, ngăn không cho Thần lão phương Nam có thời gian liên thủ với Thần lão phương Bắc bày trận, khống chế Vương Bác Thần.
Hôm nay, cho dù có mất cái mạng này, lấy mạng đổi mạng với Thần lão phương Nam, ông ta cũng nhất định phải ngăn cản.
Ông ta biết Vương Bác Thần có thể còn chưa tung hết chiêu thức, nhưng đó là để đối phó với Đại Thần Tôn.
Giờ phút này không thể để lộ.
Một khi lộ, sẽ vô cùng bất lợi với họ.
Tất cả kế hoạch đều thành công cốc.
Họ đã bàn bạc từ trước, dùng mạng sống để câu giờ cho Vương Bác Thần.
Dùng mạng sống để cho Vương Bác Thần một cơ hội!
Dạ Minh hét: "Vương Bác Thần, chúng tôi không hèn nhát! Chúng tôi chưa bao giờ hèn nhát!"
Nói xong, máu trong người ông ta nóng lên, ông ta muốn lấy mạng đổi mạng với Thần lão phương Đông.
Ông ta nghĩ rất đơn giản, chỉ cần một người chết, pháp trận chuyên dùng để đối phó với Vương Bác Thần sẽ trở nên vô dụng!
Dạ Minh muốn tự nổ tung mình!
"Đồ điên!"
Thần lão phương Đông tái mặt vì sợ, bắt đầu né tránh.
"Tôi không đồng ý, ai cho ông chết!"
Giọng nói của Vương Bác Thần vang lên bên tai ông ta.
"Vương Bác Thần, cậu dám!"
Thần lão phương Bắc hét lớn.
Vương Bác Thần bất chợt buông tha Thần lão phương Bắc, chạy đến giết Thần lão phương Đông.
Khi ông ta phản ứng lại thì đã muộn, tốc độ của Vương Bác Thần quá nhanh.
Mới vừa rồi, Thần lão phương Đông bị suy nghĩ lấy mạng đổi mạng của Dạ Minh làm cho hoảng loạn, mà giờ Vương Bác Thần lại tận dụng cơ hội này, trực tiếp đối phó với ông
ta.
Ông ta không kịp làm gì cả, cũng không kịp né tranh.
Bùm!
Vương Bác Thần lập tức bùng nổ.
Thiên phạt cửu biến Thứ hai biến, phong vân nộ.
Trong tiếng sấm sét đùng đoàng, gió cuốn mây trào, uy thế của trời đất bao trùm, nghiền ép về phía Thần lão phương Đông.
Mà cùng lúc đó, Dạ Mặc đã chặn Thần lão phương Bắc lại, mặc dù ông ta không phải đối thủ của Thần lão phương Bắc nhưng chỉ cần cản được vài phút là đủ.
"Không!"
Thần lão phương Đông rống lên một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng.
Ông ta sống nhiều năm như vậy cũng chỉ vì là để thành thần, để được trường sinh bất lão.
Nhưng giờ còn chưa thành thần đã phải chết!
Thần lão phương Đông bị sức mạnh khủng khiếp của thiên địa nghiền nát, cơ thể nổ tung trong nháy mắt, linh hồn bị nghiền thành từng mảnh.
"Đồ điên, các người điên hết rồi!"
Thần lão phương Nam đang đánh tay đôi với Dạ Phong cũng bị dọa sợ.
Họ cứ nghĩ lần này thắng chắc.
Nhưng giờ đây, biến cố nối tiếp nhau, người nhà họ Dạ cũng không muốn sống nữa, chỉ nhăm nhe lấy mạng đổi mạng.
Chuyện này nằm ngoài dự liệu của họ.
Vương Bác Thần còn lấy được truyền thừa của Thái Đế, khắc chế quỷ khí trong cơ thể họ, khiến họ nửa bước cũng khó đi.
Đánh nữa chính là chịu chết!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất