Thần Chủ Ở Rể (Thần chủ bí ẩn) Vương Bác Thần - Triệu Thanh Hà

"Sao vậy, không dám muốn à?" 

Vương Bác Thần khiêu khích nhìn chằm chằm Châu Thành, ai cũng không biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì. 

Bọn người Dạ Thừa bị dọa sợ, Đại Thần Tôn đã mạnh như vậy rồi, nếu như lại có được nhân hoàng đạo, thế thì không có người nào có thể ngăn cản nổi. 

Nhưng bọn họ cũng cảm thấy Vương Bác Thần sẽ không làm như vậy. 

"Cậu có dám không?" 

Châu Thành cũng nhìn Vương Bác Thần bằng ánh mắt mỉa mai, trụ lớn màu đen ở sau lưng đang không ngừng chậm rãi ngưng tụ thành một lối đi. "Có cái gì mà không dám?" 

Vương Bác Thần lại quả quyết móc nhân hoàng đại đạo ra. 

"Đừng!" 

Dạ Phong muốn ngăn cản, nhưng không có cách nào động đậy. 

Mặc dù ở cùng cảnh giới thông Thần Cảnh cửu cung, nhưng khi so sánh bọn họ và Vương Bác Thần với Châu Thành thì chênh lệch quá lớn. 

Nhân hoàng đạo xuất ra ngoài từ trong cơ thể Vương Bác Thần, ngưng tụ thành một quả cầu thủy tinh có độ lớn bằng bàn tay, giống như là ánh sao trời. "Thả mẹ của tôi ra, nhân hoàng đạo này chính là của ông. 

Vương Bác Thần trầm tĩnh nói: "Nhân gian có như thế nào đi nữa cũng không liên quan gì tới tôi, bảo vệ nhân gian cũng không phải là trách nhiệm của tôi, ông muốn làm gì 

cũng không phải chuyện của tôi. Tôi chỉ hi vọng mẹ của tôi có thể bình an vô sự, ông lên kế hoạch nhiều năm như thế, kéo dài hơi tàn đến bây giờ không phải là vì nhân hoàng đạo à? Bây giờ cơ hội đã nằm trước mắt ông, sao nào, giao dịch này đối với ông chắc là không lỗ đúng không?" 

Châu Thành cau mày, cho dù là ông ta lúc này cũng không nhìn thấu rốt cuộc là trong đầu Vương Bác Thần đang định làm cái gì. 

Nhân hoàng đạo quan trọng như thế, vậy mà Vương Bác Thần tùy tiện muốn lấy là lấy ra. 

Rốt cuộc là thằng nhóc này đang muốn làm cái gì. 

"Cậu đúng là kẻ điên, còn điên hơn cả tôi, cậu còn dám thì hà cớ gì mà tôi không dám?" 

Châu Thành bật cười, ông ta mặc kệ trong đầu Vương Bác Thần đang suy nghĩ cái gì, chỉ cần ông ta có được nhân hoàng đạo thì tất cả mưu kế của Vương Bác Thần đều sẽ thất bại. 

"Nếu đã muốn giao dịch, vậy thì đưa nhân hoàng đạo cho tôi trước đi, mẹ của cậu đối với tôi chẳng có tác dụng gì hết, huống hồ gì mục đích của tôi đã thành công, cậu cũng đã mất đi tác dụng đối với tôi. Chỉ cần cậu đưa nhân hoàng đạo cho tôi trước, đương nhiên tôi sẽ thả mẹ cậu ra, tôi còn chưa đến mức ngay cả chuyện này mà cũng nuốt lời" "Được, cho ông." 

Vương Bác Thần trực tiếp ném nhân hoàng đạo qua. 

"Vương Bác Thần, cậu làm cái gì vậy!" 

"Vương Bác Thần, cậu điên rồi!" 

Ba người Dạ Thừa, Dạ Phong, Dạ Minh sốt ruột mắng to. 

Vất vả lắm mới có được nhân hoàng đạo, vậy mà lại đưa cho Châu Thành như thế, Vương Bác Thần điên thật rồi! 

Điều quan trọng nhất là nhân hoàng đạo được hình thành bởi ngưng tụ vận khí của nhân gian. 

Cho Châu Thành, cả nhân gian đều sẽ biến thành luyện ngục. 

"Im miệng!" 

Vương Bác Thần quát lạnh: "Cứu nhân gian là chuyện của các người, có liên quan gì tới tôi chứ? Dự tính ban đầu khi tôi tu luyện vốn là vì để cứu mẹ tôi, còn nhân gian như thế nào, các người như thế nào, đó không phải là chuyện của tôi?" 

Lúc này, anh vừa lạnh lùng lại vô tình. 

Ba người chán nản nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần bằng ánh mắt phẫn nộ. 

Nhìn thấy nhân hoàng đạo đang bay về phía mình, Châu Thành giật mình, ông ta không ngờ là Vương Bác Thần lại làm như vậy. 

Trong lúc nhất thời, ông ta không biết nên nói cái gì. 

Lúc trước cho dù ông ta có biểu hiện ra sao đi nữa cũng không có được nhân hoàng đạo, cuối cùng khiến ông ta thất vọng về Thái Đế, thất vọng về Thanh Phong thần tướng. 

Là đồ vật mà trước kia ông ta có nghĩ trăm phương nghìn kế vẫn không chiếm được, bây giờ lại rơi vào tay mình dễ dàng như thế, giống như là mộng ảo. 

Khó có thể tin được. 

"Nhân hoàng đạo.." 

Châu Thành kích động đến mức hai tay bắt đầu run rẩy. 

Rốt cuộc ông ta cũng đã có được nhân hoàng đạo. 

"Hài lòng chưa, cầm chắc đừng để mất." 

 

Ads
';
Advertisement